khi anh không nói gì

Chương 6: Ngôn ngữ ký hiệu đầu tiên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Tố Du thức dậy với cảm giác bồn chồn khó tả. Một phần là do hợp đồng một năm, một phần là vì Trì Dạ — người đàn ông lạnh lùng, bí ẩn nhưng đầy cuốn hút. Cô kéo rèm, ánh nắng vàng nhạt hắt vào phòng, soi rõ căn phòng gọn gàng, tinh tế. Mỗi vật dụng đều đặt đúng vị trí, không một chi tiết thừa, làm cô vừa ngưỡng mộ vừa… hơi áp lực.

Tiếng bước chân vang lên hành lang. Cô quay lại, và như dự đoán, Trì Dạ xuất hiện, vẫn trang nghiêm với bộ vest đen, dáng điềm tĩnh và ánh mắt sắc lạnh. Anh đứng trước cửa, giơ tay ra hiệu cô đi theo.

Cô hít một hơi sâu, bước theo anh xuống phòng khách. Hành lang dài, sàn gỗ sáng bóng, tường trắng tinh, mỗi bước chân của cô vang lên lộp độp. Anh đi trước, bước đi nhẹ nhàng nhưng uyển chuyển, mỗi bước đều thể hiện sự kiểm soát, quyền lực. Cô vừa ngưỡng mộ vừa thấy sợ.

Khi đến phòng làm việc của anh, Trì Dạ đưa cho cô một cuốn sổ nhỏ, kèm bút. Cô mở ra, nhìn thấy những ký hiệu kỳ lạ, giống như một ngôn ngữ bí mật. Anh nghiêng đầu, viết trên sổ:

“Đây là ngôn ngữ ký hiệu của tôi. Nếu em muốn sống chung, em phải học nó.”

Cô giật mình, vừa bất ngờ vừa hơi bối rối. “Ngôn ngữ ký hiệu… sao em lại phải học?” cô hỏi, giọng run run.

Anh không nói gì, chỉ ra hiệu cô bắt đầu học. Cô nhìn từng ký hiệu, mỗi nét chữ đều có ý nghĩa riêng: tay, mắt, dáng đứng… tất cả đều mang thông điệp. Cô chớp mắt, cố gắng ghi nhớ.

Ngày đầu học ký hiệu, cô cảm thấy khó khăn vô cùng. Cử chỉ của Trì Dạ chuẩn xác đến mức khiến cô vừa muốn khóc vừa muốn cười. Anh đưa tay, chỉ vào ly cà phê, nhướng mày. Cô im lặng, cố đoán ý anh. Khi cô cầm ly, anh gật nhẹ, mắt lóe lên một tia cười. Cô đỏ mặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.

“Anh… anh đang thử em à?” cô thốt ra, nhưng anh vẫn im lặng. Ánh mắt anh, sâu thẳm nhưng dịu dàng, như muốn truyền đạt: “Nếu em hiểu, chúng ta sẽ hiểu nhau hơn.”

Buổi chiều, cô và anh ngồi trong phòng khách, luyện ký hiệu. Cô làm hỏng liên tục, đôi tay run run, khiến anh nhướng mày. Nhưng rồi, khi cô cuối cùng cũng thực hiện đúng một cử chỉ, ánh mắt anh lóe lên niềm vui tinh tế, nụ cười nhạt hiện trên môi.

Cô không kìm được, bật cười khúc khích: “Anh… anh cười rồi kìa!”

Anh nghiêng đầu, đôi môi cong lên, nhưng vẫn không nói gì. Cô ngồi đó, tim đập mạnh, cảm giác rung động dâng lên. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng: một người không nói vẫn có thể giao tiếp, vẫn có thể làm trái tim cô nhảy loạn nhịp.

Ngày hôm sau, cô quyết định thử “trò chơi nhỏ” với anh. Cô viết ký hiệu lên sổ, muốn hỏi anh: “Anh có thích em không?” Anh nhìn cô, ánh mắt dừng lại lâu hơn bình thường, rồi gõ nhẹ vào sổ: “Học trước.”

Cô đỏ mặt, vừa bực vừa thấy thích thú. Trì Dạ… thật khó đoán. Anh không trả lời trực tiếp, nhưng từng cử chỉ, từng ánh mắt đều khiến cô hiểu một phần thông điệp: anh quan tâm cô, anh muốn cô hiểu anh.

Tối đó, khi cô ngồi bên cửa sổ nhìn ra hồ nước, anh bước đến, đặt một chiếc chăn lên vai cô. Ánh mắt anh dịu dàng hơn mọi ngày, và cô nhận ra rằng, dù không nói, anh đang truyền đạt sự quan tâm bằng ký hiệu, bằng ánh mắt, bằng cử chỉ.

Cô mỉm cười, cảm giác rung động tràn ngập tim: “Anh… anh thật kỳ lạ, nhưng mà… em thích cảm giác này.”

Anh nghiêng đầu, đôi môi hơi cong lên, một nụ cười nhạt nhưng ấm áp. Khoảnh khắc ấy khiến cô hiểu ra rằng: ngôn ngữ ký hiệu không chỉ là giao tiếp, mà là cách anh mở ra trái tim mình, một cách im lặng nhưng sâu sắc.

Những ngày tiếp theo, Lâm Tố Du học hỏi nhanh chóng. Cô bắt đầu hiểu những cử chỉ nhỏ: ánh mắt, nhíu mày, cử chỉ tay… mỗi thứ đều mang thông điệp riêng. Và cô nhận ra rằng, Trì Dạ — người đàn ông câm lặng, lạnh lùng — không hề xa cách. Anh chỉ… chọn cách khác để thể hiện tình cảm.

Một buổi tối, cô cố gắng thử nghiệm: cô viết ký hiệu lên sổ: “Em muốn biết anh thích em không.” Anh nhìn cô lâu, ánh mắt dừng lại, rồi viết: “Học cách hiểu tôi, sẽ biết.”

Cô đỏ mặt, vừa bực vừa cảm động. Học cách hiểu anh, là học cách đọc từng chi tiết, từng cử chỉ, từng ánh mắt. Cô nhận ra rằng, tình cảm giữa họ đang được xây dựng, từng bước, từng cử chỉ, từng im lặng.

Trong khoảnh khắc yên lặng ấy, cô biết rằng: ngôn ngữ ký hiệu đầu tiên không chỉ là một công cụ giao tiếp, mà là cầu nối đầu tiên giữa hai con người tưởng như xa cách, nhưng thực ra, lại có thể hiểu nhau đến mức sâu sắc nhất.

Cô thở dài, nhìn ra hồ nước, tim đập mạnh. Một phần sợ hãi vẫn còn, nhưng một phần khác, nhỏ bé nhưng mạnh mẽ, cảm nhận được sự ấm áp, sự quan tâm, và rung động mà chỉ ánh mắt và cử chỉ mới truyền tải được.

Và Lâm Tố Du biết chắc rằng: một năm sống chung với Trì Dạ, một người đàn ông không nói, nhưng đôi mắt biết cười, sẽ là hành trình đầy bất ngờ, đầy rung cảm, và sẽ dạy cô cách hiểu một con người sâu sắc hơn bất kỳ lời nói nào từng thốt ra.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×