khi anh không nói gì

Chương 7: Ăn sáng cùng người lạ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng nhẹ xuyên qua rèm cửa hắt lên căn phòng của Lâm Tố Du. Cô thức dậy với cảm giác lạ lùng: vừa quen thuộc, vừa hơi bối rối. Biết rằng hôm nay sẽ là một ngày khác, cô ngồi dậy, kéo rèm, hít một hơi thật sâu, rồi nhìn quanh căn phòng gọn gàng, tinh tươm mà Trì Dạ đã sắp xếp cho cô.

Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang. Cô quay lại, và đúng như dự đoán, Trì Dạ đã đứng đó, dáng điềm tĩnh, ánh mắt sâu thẳm như bình minh đầu ngày. Anh giơ tay ra hiệu cô đi theo. Cô thở dài, bước xuống hành lang cùng anh.

Tầng trệt của biệt thự yên tĩnh. Ánh sáng vàng từ đèn chùm pha với ánh nắng sớm tạo ra một không gian vừa ấm áp vừa sang trọng. Anh dẫn cô vào phòng bếp, nơi bữa sáng đã được chuẩn bị tươm tất. Trên bàn là những món ăn đơn giản nhưng tinh tế: bánh mì, trứng, sữa, và cà phê.

Cô nhìn quanh, bất giác tự nhủ: “Sáng nay thật khác… nhưng sao cảm giác vẫn hồi hộp thế này nhỉ?”

Anh ngồi xuống đối diện cô, không nói gì. Cô ngồi, đặt tay lên bàn, nhìn anh. Cảm giác yên lặng giữa hai người khiến cô vừa tò mò vừa bối rối. Cô thử mở lời:

“Anh… anh thích ăn gì? Hay muốn đổi món sáng nay?”

Anh không trả lời, chỉ gõ nhẹ vào cuốn sổ nhỏ. Cô mở ra, đọc: “Ăn.”

Cô bật cười, vừa bối rối vừa thấy thích thú. “Chỉ hai chữ thôi mà… cũng biết nghiêm túc sao?”

Bữa sáng diễn ra trong im lặng. Cô ăn, anh ăn, từng động tác đều chậm rãi, đoan trang. Nhưng khi cô nhìn vào mắt anh, cô nhận ra một điều: mặc dù không nói, ánh mắt anh đã truyền đạt tất cả. Quan tâm, tinh tế, và một chút tò mò.

Khi cô uống sữa, anh đưa tay ra, đặt ly của cô lên giá đỡ, ánh mắt dừng lại lâu hơn bình thường. Cô đỏ mặt, vừa bối rối vừa cảm thấy trái tim rung lên. Cô nhận ra rằng, sống chung với một người không nói, nhưng ánh mắt biết cười, biết quan tâm… là một trải nghiệm vừa lạ vừa ấm áp.

Sau bữa sáng, anh đưa cô ra sân vườn. Hồ nước trong xanh, những cây cổ thụ rợp bóng, ánh nắng chiếu qua tán lá tạo ra những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Anh dừng lại, chỉ vào một chiếc ghế gần hồ, ra hiệu cô ngồi.

Cô ngồi, mắt nhìn anh, nhận ra rằng anh không chỉ là người đàn ông lạnh lùng, mà còn là người tinh tế. Anh đưa tay, ra hiệu cô đặt tay lên ly trà nóng. Cô làm theo, ánh mắt anh dán vào cô, như muốn truyền đạt một điều gì đó mà lời nói không thể nói.

Cô bật cười, tự nhủ: “Anh này… thật khó đoán, nhưng sao lại khiến tim mình rung động thế này?”

Bất ngờ, tiếng chuông cửa vang lên. Cô nhìn ra, thấy một người phụ nữ trung niên đứng ngoài, cầm một túi quà. Người phụ nữ này — theo ánh mắt nghiêm nghị của Trì Dạ — là quản gia mới. Cô mỉm cười, cúi chào:

“Chào buổi sáng, tôi là quản gia mới… tôi sẽ giúp việc trong nhà.”

Trì Dạ gật đầu, ánh mắt anh dừng lại trên cô, như muốn nói: “Hãy coi cô ấy là người quen… nhưng cũng là thử thách.”

Cô lén thở dài, vừa bực vừa thấy thích thú. Một phần lo lắng về người lạ xuất hiện trong bữa sáng, nhưng phần khác lại cảm thấy… tò mò. Cuộc sống ở biệt thự Trì gia quả thật khác xa mọi thứ cô từng trải qua.

Quản gia đặt túi quà xuống bàn, rồi quay lại hỏi cô:

“Cô là… cô dâu thuê sao?”

Cô sững người, đỏ mặt: “À… vâng… theo hợp đồng một năm…”

Người phụ nữ cười nhẹ, gật đầu. Cô nhận ra rằng, có người biết câu chuyện của mình, nhưng lại không phán xét. Cô thở phào, cảm thấy nhẹ nhõm.

Trong lúc quản gia sắp xếp đồ ăn, Trì Dạ đứng cạnh, ánh mắt dán vào cô. Cô nhận ra rằng, anh không cần lời nói để thể hiện sự quan tâm. Một cử chỉ nhỏ, một ánh mắt tinh tế, đều đủ để cô hiểu rằng: anh muốn cô an toàn, muốn cô thoải mái.

Bữa sáng kết thúc. Cô nhìn ra hồ nước, nhấp một ngụm trà, cảm giác bình yên lạ thường. Một phần sợ hãi về hợp đồng một năm vẫn còn, nhưng phần khác lại cảm thấy… hào hứng. Cô nhận ra rằng, sống chung với Trì Dạ, người đàn ông không nói nhưng ánh mắt biết cười, sẽ là một hành trình vừa lạ, vừa thú vị, vừa đầy rung động.

Sau bữa sáng, quản gia rời đi. Cô quay lại, thấy Trì Dạ đứng đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô. Cô hít một hơi, cảm giác tim đập mạnh. Dù không nói, anh vẫn khiến cô cảm thấy ấm áp, an toàn, và… rung động.

Cô mỉm cười, tự nhủ: “Một năm dài phía trước… liệu mình có đủ can đảm để sống cùng anh?”

Nhưng khi ánh mắt anh chạm vào cô, một điều gì đó bên trong cô vang lên: trái tim không chỉ học cách rung động, mà còn bắt đầu hiểu rằng… ngôn ngữ không lời của anh, ánh mắt, cử chỉ, và cả nụ cười nhạt ấy, sẽ dạy cô biết thế nào là tình yêu, ngay cả khi lời nói chưa bao giờ xuất hiện.

Và Lâm Tố Du biết chắc rằng: bữa sáng cùng người lạ hôm nay, người đàn ông không nói nhưng ánh mắt biết cười, sẽ là khởi đầu cho những ngày tiếp theo đầy bất ngờ, hài hước, và rung cảm không thể ngờ tới.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×