Ngày thứ ba của học kỳ mới, lớp 12A2 tràn đầy âm thanh hối hả của tuổi trẻ. Những tiếng cười nói rộn ràng, những bước chân chạy qua hành lang, tiếng bánh xe của xe đạp cũ vang lên từ cổng trường. Minh An bước vào lớp, cặp sách đeo trên vai, mắt nhìn xuống sàn như mọi khi. Cô vẫn giữ thói quen đi sớm hơn vài phút, để có khoảng không gian riêng trước khi lớp học trở nên ồn ào.
Khải Nam đã ngồi sẵn trên bàn, nhìn ra cửa sổ, tay chống cằm. Ánh sáng buổi sáng chiếu lên mái tóc đen của cậu, tạo ra một dải sáng mỏng lướt qua mặt bàn. Cậu quay lại khi thấy Minh An bước vào, nở nụ cười nhẹ:
— Sáng nay trông cậu khá tỉnh táo nhỉ.
— …Ừ. — Cô trả lời ngắn gọn, vừa đủ để duy trì khoảng cách quen thuộc.
Tiết học đầu tiên là Văn, với thầy Huy – người luôn khiến học sinh vừa kính sợ vừa yêu thích. Thầy bước vào, giọng trầm ấm:
— Chúng ta sẽ thảo luận về tác phẩm “Chiếc lá cuối cùng” của O. Henry. Ai muốn chia sẻ cảm nhận trước?
Cả lớp im lặng. Minh An cúi đầu viết vài dòng vào vở, muốn tránh sự chú ý. Khải Nam, với thói quen hay “khơi mào” cho lớp, liền giơ tay:
— Thầy ơi, cho em đọc trước.
Thầy Huy mỉm cười:
— Được thôi, Nam. Cậu đọc cho cả lớp nghe.
Cậu hắng giọng, giọng đều và rõ ràng:
— Theo em, câu chuyện này không chỉ nói về lòng tốt, mà còn là sự kiên trì của con người trước những thử thách tưởng chừng vô vọng…
Minh An nghe mà mắt vẫn chăm chú vào vở. Cô thấy cậu thật tự nhiên, tự tin đến mức cô gần như bị cuốn theo từng câu chữ. Nhưng đồng thời, cô cảm thấy một sự ngượng ngùng lạ lùng: tim cô đập nhanh hơn bình thường. Cô tự nhủ: “Chỉ là nghe bạn đọc thôi, đừng nghĩ nhiều.”
Sau khi Nam đọc xong, thầy Huy quay sang Minh An:
— An, em có suy nghĩ gì không?
Cô khẽ đỏ mặt, ngẩng đầu lên, giọng nhỏ:
— Em… nghĩ là… câu chuyện rất xúc động. Lòng tốt đôi khi giúp con người vượt qua khó khăn.
Thầy gật đầu hài lòng:
— Đúng rồi. Quan sát, cảm nhận và chia sẻ là điều quan trọng nhất.
Khải Nam quay sang nhìn cô, nụ cười đầy ẩn ý:
— Thấy chưa, chỉ cần nói ra, cậu cũng tuyệt vời lắm rồi.
Cô cúi xuống, khẽ cắn môi, mắt nhìn vào vở như muốn trốn khỏi ánh mắt cậu. Sự im lặng xen lẫn ánh sáng chiếu qua cửa sổ khiến khoảnh khắc này vừa dịu dàng vừa căng thẳng.
Ra chơi, lớp học trở nên ồn ào hơn. Một vài bạn nữ tụ tập bên cửa sổ, bàn tán về Khải Nam và Minh An.
— Nhìn hai người này đi, kiểu gì cũng thành cặp thôi! — Một bạn nhỏ lên tiếng, nháy mắt.
— Đừng nói nữa, nghe phát ghê!
Minh An lặng lẽ lấy sách ra, muốn trốn khỏi tầm mắt xung quanh. Nhưng Khải Nam liền đến bên cô, nói nhỏ:
— Đi ra ngoài đi, tớ muốn dẫn cậu đi một chút.
Cô ngước lên, mắt mở to:
— Đi đâu?
— Chỉ ra sân thôi, trời đẹp mà.
Dù không muốn, nhưng Minh An cảm thấy hơi tò mò. Cô gật đầu, nhét sách vào cặp. Hai người bước ra sân trường, nơi ánh nắng chiếu lên những tán phượng già cỗi, nơi lá rơi nhẹ nhàng dưới chân.
Nam đi bên cạnh cô, lặng im một chút. Minh An cũng lặng theo, cảm nhận nhịp thở của mình hòa với tiếng gió. Cậu bỗng nắm tay cô, nhẹ nhàng:
— Cậu đừng lo, tớ sẽ che cậu khỏi những gì làm cậu sợ.
Cô đỏ mặt, muốn rút tay lại, nhưng lại cảm thấy an toàn đến kỳ lạ.
—…Cảm ơn.
Họ đi qua sân bóng, nơi những nhóm học sinh khác đang tập bóng chuyền. Khải Nam nhìn Minh An, cười khẽ:
— Cậu thích môn thể thao nào không?
— Không nhiều… Em chỉ thích đi bộ và đọc sách thôi.
— Vậy tớ phải làm bạn đồng hành cho cậu thôi.
Cô bật cười, lần đầu tiên trong vài ngày, tiếng cười ấy không còn nặng nề hay ngượng ngùng. Nó nhẹ, trong trẻo, như tiếng chuông lắc của mùa thu.
Buổi học tiếp theo là Sinh học. Cô và Nam cùng ngồi cạnh nhau, bàn luận về bài tập thực hành quan sát mẫu hiển vi.
— Xem này, tế bào có màng nhân, còn đây là… — Nam chỉ vào kính hiển vi.
— Tớ thấy nó cũng bình thường thôi.
— Bình thường? Không, tớ thấy nó kỳ diệu lắm. Mỗi tế bào đều có câu chuyện riêng.
Minh An nhìn cậu, đôi mắt khẽ mở to. Cô thấy cậu luôn nhìn mọi thứ với sự hứng thú, niềm vui như trẻ con. Cậu không chỉ học giỏi mà còn biết tìm niềm vui từ những điều nhỏ bé. Cô không thể lý giải, nhưng cô bị cuốn theo sự lạc quan ấy.
Trong lúc cô chuẩn bị ghi chú, Khải Nam bất ngờ đánh nhẹ vào tay cô:
— Giúp tớ mở nắp lọ thuốc nhuộm màu này với.
— Ờ… được. — Cô đáp, hơi lúng túng, tim đập nhanh.
Nhưng thay vì chỉ mở nắp, cậu nhìn thẳng vào mắt cô, mỉm cười. Một cái nhìn ngắn ngủi nhưng đủ khiến cô đỏ mặt, cúi đầu làm việc nhanh chóng.
Cậu cười thầm, cảm nhận sự ngượng ngùng dễ thương ấy. “Đúng rồi, cô ấy không chỉ giỏi mà còn dễ thương,” cậu nghĩ.
Giờ ra chơi thứ hai, trời bắt đầu đổ mưa nhẹ. Minh An rút chiếc ô nhỏ ra, che đầu. Khải Nam đi đến, cầm ô lớn:
— Cho tớ che cho cậu nhé.
— Không sao đâu… — Cô vừa nói vừa lùi bước, nhưng cậu đã khẽ nhấc chiếc ô sang.
Cả hai cùng đi dưới cơn mưa nhè nhẹ. Tiếng mưa rơi trên mái tôn, trên lá, trên những hạt nước tràn vào cánh tay, hòa cùng tiếng bước chân lặng lẽ. Không khí vừa yên tĩnh vừa ngượng ngùng. Minh An cảm thấy tim mình đập nhanh, không phải vì mưa, mà vì sự hiện diện của cậu.
Nam nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:
— Không phải cậu sợ mưa nữa đúng không?
—…Vẫn hơi sợ.
— Đừng lo, tớ sẽ luôn ở đây.
Cô lặng im, cảm giác vừa an toàn vừa khó chịu. Cậu quá gần, quá thật, và quá quan tâm. Cô chưa từng gặp ai như thế.
—…Cảm ơn.
Khi đến cổng, Nam thả tay cô ra, đứng nhìn.
— Về nhà an toàn nhé, và nhớ mang ô vào hôm sau.
— Ừ.
Cô bước vào, nhưng trong lòng cảm thấy lạ kỳ. Một cảm giác ấm áp lan tỏa, nhẹ nhàng nhưng khó quên. Cô biết, mình đang bắt đầu để ý đến cậu — một người mà chỉ vài ngày trước, cô không hề nghĩ sẽ trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống.
Chiều hôm đó, Minh An ngồi bên bàn học, viết vào sổ:
“Ngày hôm nay, trời mưa, nhưng có ai đó khiến tim mình nắng lên. Cuộc gặp gỡ ngượng ngùng đầu tiên, nhưng… sao lại thấy dễ chịu đến vậy?”
Cô nhấc bút, nhìn ra cửa sổ, nơi giọt mưa còn đọng trên lá. Cô nhận ra, đôi khi một người chỉ cần xuất hiện thôi, cũng đủ thay đổi cả thế giới của ta.
Minh An mỉm cười khẽ, trong lòng cảm thấy ấm áp và bình yên hơn bao giờ hết. Một ngày bình thường, nhưng với cô, là một khởi đầu không thể quên.