Sáng hôm sau, bầu trời u ám và nặng trĩu mây. Tiếng ve đã lặng dần, thay vào đó là tiếng gió thổi qua cành phượng già, làm những chiếc lá khô rung rinh trên sân trường. Minh An đứng trước gương, chỉnh lại mái tóc và cặp sách, nhìn thoáng qua chiếc áo đồng phục được ủi cẩn thận. Cô cảm thấy một chút bồn chồn, nhưng không biết vì sao.
Cô bước ra khỏi nhà, những hạt mưa nhỏ đã bắt đầu rơi lác đác. Cô nắm chặt tay cầm ô nhỏ, vừa đủ che cho mình. Nhưng lòng vẫn thấy lạ kỳ — có cảm giác như hôm nay sẽ có điều gì đó khác thường.
Khi cô đến cổng trường, vài học sinh đã tụ tập, nói chuyện rộn rã. Khải Nam đứng đó, tay cầm ô lớn màu xanh lam, nở nụ cười như mọi ngày.
— Chào buổi sáng! — Cậu gọi, giọng ấm áp.
— …Chào. — Minh An đáp, hơi ngượng.
Cậu tiến lại, nghiêng ô sang che một phần cho cô.
— Trời mưa rồi, đi chung nhé.
Cô ngập ngừng, nhìn vào chiếc ô rộng, rồi nhìn cậu. Tim cô đập nhanh một cách bất thường.
— Ừ… được.
Cả hai bước đi dưới cơn mưa nhè nhẹ. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên ô, tiếng lá rung rinh theo gió. Không khí giữa hai người vừa yên lặng vừa căng thẳng. Minh An cảm nhận hơi ấm từ bàn tay cậu khi cầm lấy tay cầm ô, sự quan tâm không lời khiến cô vừa bối rối vừa an toàn.
— Hôm nay trời lạnh nhỉ? — Khải Nam nói, giọng dịu dàng.
— …Ừ. — Cô khẽ đáp.
Khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng cả hai đều cảm thấy thời gian như chậm lại. Minh An nhìn những giọt mưa đọng trên lá, ánh sáng phản chiếu lấp lánh. Cô bỗng nhận ra, mưa không còn đáng sợ nữa — ít nhất là khi có người bên cạnh.
Khi đi qua sân bóng, Nam nhìn Minh An:
— Cậu có muốn vào lớp thể dục luyện tập chút không? Trời mưa nên sân trống, yên tĩnh lắm.
Cô lắc đầu:
— Không, mình chỉ muốn đi thẳng vào lớp.
— Được thôi, đi cùng tớ cũng được.
Cậu nắm nhẹ vai cô, chỉ đường đi. Minh An cảm thấy tim mình đập mạnh. Không phải vì sợ hãi, mà vì cảm giác gần gũi quá bất ngờ. Cô không biết nên nói gì, chỉ lặng lẽ bước theo.
Khi đến lớp, cậu nhường cho cô đi trước:
— Vào trước đi, tớ sẽ sắp xếp chỗ ngồi.
Cô gật đầu, bước vào lớp, cảm nhận không khí ấm áp bên trong. Mưa ngoài cửa sổ khiến ánh sáng lọt vào dịu hơn, chiếu lên mái tóc cô. Cô cảm thấy khoảnh khắc này vừa bình yên vừa đặc biệt, trái tim như muốn rung lên nhưng không dám.
Tiết học tiếp theo là Toán. Thầy Quang vừa vào lớp, giọng nghiêm túc:
— Hôm nay chúng ta sẽ ôn tập phần đạo hàm. Ai có thắc mắc gì không?
Khải Nam ngồi cạnh Minh An, quay sang nói nhỏ:
— Cậu muốn tớ giải bài tập đầu tiên không?
— Không cần, mình tự làm được.
— Thật sao? — Cậu nhếch môi, ánh mắt đầy tò mò. — Nhưng nếu sai, tớ sẽ sửa giúp.
Minh An đỏ mặt, cúi xuống làm bài. Trong lúc viết, tay cô hơi run khi vô tình chạm vào tay cậu. Khải Nam khẽ kéo lại, không làm ồn, chỉ mỉm cười. Cô cảm thấy mặt nóng bừng, vội nhìn sang chỗ khác.
Sau vài phút, cậu nghiêng người, chỉ vào bài cô:
— Xem này, phần này cậu tính nhầm một bước.
— …Ừ. — Cô khẽ đáp, cảm thấy vừa bối rối vừa nhẹ nhõm.
Giờ ra chơi, mưa nặng hơn. Minh An không mang theo ô, vội chạy ra hành lang trú mưa. Khải Nam đi theo, tay cầm ô lớn, bước nhanh đến bên cô:
— Cậu đứng đây làm gì? Đi chung tớ.
—…Không cần đâu, tớ muốn ở một mình.
— Ở một mình à? Tớ thấy cô đơn thì sao?
Cô khẽ cười, hơi ngượng:
—…Vậy tớ đi cùng cũng được.
Cả hai bước đi dưới mưa, chân bước trên nền xi măng ướt, tạo ra những tiếng lộp bộp. Ánh mắt họ thoáng chạm nhau. Minh An thấy lòng mình rung lên nhẹ nhàng, cảm giác vừa ngượng vừa ấm áp.
Nam bất chợt nói:
— Biết không, nhìn cậu trong mưa, tớ thấy… cậu thật xinh.
Cô đỏ mặt, cúi xuống, không dám nhìn cậu.
— …Đừng nói linh tinh.
— Không linh tinh đâu, tớ nói thật.
Tiếng mưa rơi trên ô, hòa cùng nhịp tim cả hai. Cô cảm thấy lạ lùng, như thể cả thế giới chỉ còn hai người, chỉ còn ánh sáng dịu dàng và hơi ấm của cậu.
Khi đến cổng trường, mưa bắt đầu tạnh. Khải Nam đứng yên, ô vẫn che một phần cho cô:
— Về nhà an toàn nhé, và mai nhớ mang ô nhé.
Cô gật đầu, lòng bỗng ấm áp kỳ lạ:
— Ừ.
Cô bước đi, nhưng lòng vẫn thấy rung động. Mưa vừa tạnh, nhưng cảm giác ấm áp do cậu để lại dường như vẫn lan tỏa khắp cơ thể. Minh An biết, trái tim mình đang bắt đầu để ý đến cậu — một cảm xúc vừa mới mẻ vừa khó hiểu.
Buổi chiều, khi về nhà, cô mở cuốn sổ ra, viết những dòng chữ run rẩy:
“Ngày hôm nay, mưa nhiều nhưng lòng mình không còn sợ. Có ai đó xuất hiện, che chở, làm trái tim mình ấm lên. Chiếc ô hôm nay… không chỉ che mình khỏi mưa, mà còn che luôn nỗi cô đơn trong lòng.”
Cô gập sổ lại, khẽ mỉm cười. Ngoài cửa sổ, những giọt mưa cuối cùng rơi xuống, ánh chiều nhạt dần, chiếu lên mặt đất ướt bóng. Minh An biết, cơn mưa hôm nay không còn đáng sợ, bởi ánh sáng đã len qua — ánh sáng từ một người đặc biệt.