khi anh là ánh nắng sau mưa

Chương 5: Tin nhắn đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, lớp 12A2 đã tan học, nhưng Minh An vẫn nán lại, ngồi một mình bên bàn cuối lớp. Bên ngoài, ánh nắng dịu dàng chiếu qua ô cửa sổ, vẽ những dải sáng lấp lánh lên mặt bàn. Cô mở cặp, lấy ra cuốn sổ và cây bút, định ghi lại những suy nghĩ về ngày hôm nay. Nhưng tâm trí cô hoàn toàn bị chiếm bởi hình ảnh Khải Nam trong cơn mưa sáng nay.

Cô nhớ lại ánh mắt dịu dàng của cậu, nụ cười khẽ khi đưa ô che cho cô. Tim cô vẫn còn loạn nhịp. Minh An cắn môi, tự nhủ: “Sao cậu ấy có thể khiến mình thấy ấm áp đến vậy… chỉ sau vài ngày quen biết?”

Khi cô gập sổ lại, điện thoại rung. Một tin nhắn hiện lên:

“Mình biết cậu đang ở lớp. Cậu có muốn đi cà phê một chút không?”

Minh An giật mình, tay run run cầm điện thoại. Cậu đã nhắn cho cô — Khải Nam! Cô chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ chủ động nhắn tin trước.

Cô nhấp nhổm, lòng đập mạnh, rồi trả lời:

“Ừ… được, mình đi nhé.”

Cô nhanh chóng thu dọn sách vở, cảm giác vừa hồi hộp vừa háo hức. Không lâu sau, Khải Nam xuất hiện ở cửa lớp, cầm chiếc balo nhỏ. Cậu nhìn cô, nở nụ cười:

— Sẵn sàng chưa?

—…Ừ.

Cả hai bước ra ngoài, ánh nắng chiều chiếu lên mặt, tạo nên một không gian dịu dàng. Cảm giác đi cạnh cậu, cùng đi đến quán cà phê gần trường, khiến trái tim Minh An rung lên từng nhịp, vừa ngượng vừa hạnh phúc.

Quán cà phê nhỏ nằm khuất sau tán cây, yên tĩnh và thoáng mát. Minh An và Khải Nam chọn một bàn sát cửa sổ, nơi có thể nhìn ra sân vườn nhỏ phía ngoài. Cô đặt tay lên cuốn sổ, nhưng không viết gì, mắt vẫn chăm chú nhìn cậu.

— Cậu biết không, hôm nay tớ thấy cậu thật tuyệt. — Khải Nam mở lời, giọng dịu dàng.

—…Cảm ơn. — Minh An khẽ đáp, mắt nhìn xuống bàn.

— Nhìn cậu lặng lẽ thế, nhưng tớ biết cậu đang quan sát mọi thứ. Cậu chú ý đến chi tiết nhỏ, rất tinh tế.

Cô ngẩng lên, mắt mở to, vừa ngạc nhiên vừa bối rối.

— Sao cậu biết?

— Vì tớ cũng để ý. — Cậu cười, ánh mắt tinh nghịch. — Và tớ thích điều đó.

Minh An khẽ đỏ mặt, vội nhìn ra cửa sổ. Cô không biết nên trả lời thế nào, chỉ im lặng. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng nhạc nhẹ nhàng và tiếng ly chạm bàn. Cô cảm thấy một cảm giác an toàn kỳ lạ, như thể cô có thể nói ra mọi điều mà không sợ bị đánh giá.

Cả hai gọi trà sữa và bánh ngọt. Khải Nam chọn món quen thuộc, còn Minh An chọn bánh flan và trà xanh. Khi nhân viên vừa đặt món xuống, Khải Nam đưa cho cô chiếc muỗng:

— Nào, ăn đi. Đừng để lạnh mất ngon.

Cô cười khẽ, nhận lấy muỗng. Tiếng chạm nhẹ khiến cô thấy tim mình nhói một chút.

— Hôm nay lớp có bài tập nhóm không? — Cô hỏi, cố gắng chuyển câu chuyện sang học tập.

— Có, thầy giao bài thuyết trình Văn. — Khải Nam đáp. — Nhóm cậu đã chuẩn bị chưa?

Cô lắc đầu:

— Chưa, mình chỉ mới ghi vài ý sơ qua.

— Thế thì tốt, tớ sẽ giúp. — Cậu cười, mắt sáng lên. — Cậu viết, tớ góp ý, thế là hoàn hảo.

Minh An khẽ mỉm cười, thấy lòng nhẹ nhõm. Chưa bao giờ cô cảm thấy học tập cùng ai lại dễ chịu và thú vị đến vậy.

Sau vài phút trò chuyện, Khải Nam rút điện thoại ra, mở ứng dụng nhắn tin.

— Này, tớ vừa có ý tưởng. Tớ sẽ tạo nhóm chat cho nhóm mình.

—…Nhóm chat?

— Ừ, để tiện trao đổi ý tưởng bài thuyết trình. Cậu thấy được không?

Minh An gật đầu, lòng hơi rộn ràng. Lần đầu tiên cô thấy việc nhắn tin với ai đó lại mang đến cảm giác vừa hồi hộp vừa vui vẻ.

— Được rồi, cậu là trưởng nhóm mà, nên cậu gửi lời đầu tiên nhé. — Khải Nam cười.

Cô bối rối, ngón tay run run nhấn phím:

“Chào mọi người, nhóm 12A2, hy vọng chúng ta sẽ hoàn thành tốt bài thuyết trình.”

— Ngắn gọn mà trang trọng, tốt lắm. — Khải Nam khen, ánh mắt lấp lánh.

—…Cậu giỏi quá.

— Không đâu, cậu cũng tuyệt mà.

Không khí giữa hai người vừa gần gũi vừa ngượng ngùng. Minh An không biết nên nhìn cậu hay tiếp tục đánh máy, tim cô đập nhanh đến mức tưởng chừng nghe thấy nhịp.

Buổi chiều trôi qua êm đềm. Cả hai cùng nhau ghi chú ý tưởng, chỉnh sửa nội dung bài thuyết trình. Mỗi khi Minh An gặp khó khăn, Khải Nam nhẹ nhàng chỉ dẫn, không hề áp đặt.

— Đây là phần mở đầu, cậu nghĩ sao?

— Mình nghĩ nên bắt đầu bằng câu chuyện nhỏ để dẫn vào nội dung chính.

— Ý hay, để tớ thêm vài câu dẫn dắt nữa.

Cô nhìn cậu, thấy mắt cậu sáng lên khi nói về ý tưởng. Minh An nhận ra, không chỉ là người giỏi học, Khải Nam còn sáng tạo và biết quan sát chi tiết. Sự tận tâm của cậu khiến cô vừa nể phục vừa rung động.

Khi ra về, trời bắt đầu tối. Cả hai bước ra cổng trường, ánh chiều hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời. Khải Nam nhắn:

— Mai gặp nhau ở lớp nhé, để tiếp tục hoàn thiện bài thuyết trình.

—…Ừ.

Cô bước vào xe buýt, nhưng lòng vẫn cảm thấy vui vẻ kỳ lạ. Cô mở tin nhắn, nhìn lại những dòng cậu vừa gửi, lòng bỗng rung lên từng nhịp. Minh An mỉm cười, tự nhủ: “Một tin nhắn cũng đủ làm tim mình hạnh phúc như thế này sao?”

Tối hôm đó, cô ngồi bên bàn học, viết vào sổ:

“Ngày hôm nay, mình đã nhận được tin nhắn đầu tiên từ cậu ấy. Cảm giác hồi hộp, bối rối, nhưng cũng thật vui. Chỉ một dòng chữ thôi, mà sao tim mình lại đập nhanh đến vậy. Có lẽ… mình đang bắt đầu để ý đến cậu.”

Cô gập sổ lại, ánh đèn vàng dịu chiếu lên bàn. Mưa rào ngoài cửa sổ nhạt dần, để lại không gian yên tĩnh. Minh An biết, cuộc sống của cô từ hôm nay đã bắt đầu thay đổi, và một người đặc biệt đã bước vào, mang theo ánh sáng dịu dàng, khiến cô không còn cảm thấy cô đơn nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×