Ngày hôm sau, lớp 12A2 tràn đầy tiếng nói cười của học sinh. Minh An bước vào lớp, cảm giác vừa háo hức vừa hồi hộp. Cô mang theo cuốn sổ nhỏ, định ghi chép ý tưởng cho bài thuyết trình nhóm, nhưng tâm trí cô hoàn toàn bị chi phối bởi hình ảnh Khải Nam.
Cậu đã ngồi sẵn ở bàn giữa, mỉm cười khi thấy cô bước vào:
— Chào buổi sáng!
—…Chào. — Minh An đáp, mắt lướt nhìn bàn cậu.
Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường. Không hiểu sao, chỉ cần nhìn cậu, cô lại thấy vừa ngượng vừa vui. Khải Nam cũng nhận ra điều đó, ánh mắt cậu lấp lánh sự tinh nghịch, nhưng dịu dàng.
Tiết Văn bắt đầu, thầy Huy bước vào lớp. Hôm nay, thầy yêu cầu các nhóm tiếp tục thảo luận ý tưởng cho bài thuyết trình. Minh An và Khải Nam ngồi cạnh nhau, mở nhóm chat trên điện thoại, trao đổi nhanh:
— Hôm nay cậu có ý tưởng gì không?
— Mình nghĩ nên thêm một câu chuyện nhỏ để dẫn vào phần chính.
— Ừ, thế tớ viết phần mở đầu, cậu viết nội dung chính nhé.
Cả hai cùng chăm chú viết, không gian xung quanh như lặng đi. Một vài lần, tay họ vô tình chạm vào nhau khi đưa giấy hay nhấc bút. Minh An đỏ mặt, cúi xuống vở, nhưng không rút tay lại. Khải Nam chỉ mỉm cười tinh nghịch, mắt lấp lánh.
— Cậu biết không, khi cậu cúi đầu như vậy, tớ thấy rất… dễ thương. — Cậu nói khẽ.
—…Đừng nói linh tinh. — Cô vội trả lời, tim đập loạn nhịp.
Nhưng cả hai đều không thể ngăn nụ cười thoáng hiện trên môi. Không khí vừa ngượng ngùng vừa gần gũi, như thể cả lớp biến mất, chỉ còn họ tồn tại trong thế giới riêng của mình.
Ra chơi, trời sáng sớm nắng nhẹ, nhưng vẫn còn vài đám mây bàng bạc. Minh An và Khải Nam bước ra hành lang, vừa đi vừa trò chuyện.
— Cậu biết không, tớ nghĩ bài thuyết trình của nhóm mình sẽ rất ổn.
— Ừ… nhưng cậu đừng làm quá tớ không theo kịp.
— Không sao, tớ sẽ nhẹ nhàng hướng dẫn cậu.
Minh An cười khẽ, cảm giác vừa an toàn vừa ngượng. Cô tự nhủ: “Sao cậu ấy có thể khiến mình vừa hồi hộp vừa yên lòng như vậy?”
Khi đi qua sân trường, Khải Nam bất ngờ kéo tay cô:
— Chờ tớ một chút.
Cô giật mình, quay sang nhìn cậu.
—…Sao vậy?
— Tớ muốn cho cậu xem điều này.
Cậu dẫn cô đến một gốc cây phượng già, nơi có vài chiếc ghế đá. Trên mặt đất còn vài giọt mưa đêm hôm qua, phản chiếu ánh sáng dịu dàng. Cậu chỉ tay vào một bông phượng rụng:
— Nhìn này, nó vẫn đẹp dù chỉ còn một chiếc lá.
Minh An ngồi xuống, ánh mắt lấp lánh:
—…Đúng, rất đẹp.
— Giống như cậu vậy, dù chỉ xuất hiện vài ngày, nhưng đã khiến tớ cảm thấy cuộc sống này tươi sáng hơn.
Cô đỏ mặt, cúi xuống, nhưng trong lòng lại rung động đến mức khó tả. Lần đầu tiên, Minh An cảm nhận rõ rệt sự ấm áp và dịu dàng từ cậu.
Buổi học tiếp theo là Toán, nhưng Minh An và Khải Nam vẫn không thể rời mắt khỏi nhau. Khi thầy Quang giảng đạo hàm, cả hai cùng nhau trao đổi ý tưởng, nhấn mạnh các công thức, cùng nhau giải bài tập.
— Phần này cậu tính đúng rồi, nhưng thử kiểm tra lại xem. — Khải Nam nói, ánh mắt lấp lánh.
—…Ừ. — Minh An đáp, tim vẫn đập mạnh.
Lần thứ hai, tay họ vô tình chạm vào nhau khi nhấc vở. Minh An đỏ mặt, nhưng không rút tay. Khải Nam khẽ cười, nhìn cô tinh nghịch nhưng dịu dàng.
— Cậu biết không, tớ thích nhìn cậu chăm chú như vậy. — Cậu nói khẽ.
—…Ngừng lại đi. — Cô vội trả lời, mắt lúng túng.
Khoảnh khắc ấy, cả hai cùng cười, và Minh An cảm thấy trái tim mình tan chảy một cách nhẹ nhàng, nhưng sâu sắc.
Giờ ra chơi, trời bắt đầu mưa nhẹ. Minh An rút ô nhỏ ra, nhưng Khải Nam đã cầm ô lớn chạy tới:
— Cho tớ che cho cậu nhé.
—…Không sao đâu, tớ muốn đi một mình.
— Nếu cậu đi một mình, tớ sẽ lo lắng.
Cô không nói gì, chỉ im lặng, nhưng trong lòng cảm thấy vui vẻ và an toàn. Cả hai cùng đi dưới cơn mưa nhẹ, chân bước trên nền xi măng ướt, tiếng lộp bộp vang lên nhịp nhàng.
— Biết không, nhìn cậu trong mưa, tớ thấy cậu thật… dễ thương. — Khải Nam nói khẽ.
Minh An đỏ mặt, cúi xuống.
—…Đừng nói nữa.
— Không nói sao được, tớ thấy thật mà.
Khoảnh khắc ấy kéo dài, không gian như ngừng lại. Cô cảm nhận rõ ràng nhịp tim của mình, hơi ấm từ bàn tay cậu, và sự gần gũi khiến cô vừa ngượng vừa hạnh phúc.
Khi đến cổng trường, mưa bắt đầu tạnh. Khải Nam đứng yên, ô vẫn che một phần cho cô:
— Về nhà an toàn nhé.
—…Ừ.
Cô bước đi, nhưng lòng bỗng ấm áp kỳ lạ. Cô mở tin nhắn trên điện thoại, nhắn cho cậu:
“Cảm ơn cậu hôm nay.”
Không lâu sau, Khải Nam trả lời:
“Không có gì, tớ thích làm cậu vui mà.”
Minh An mỉm cười, cảm giác tim mình rung lên từng nhịp. Lần đầu tiên, cô cảm nhận sự ấm áp và gần gũi không chỉ qua hành động, mà còn qua lời nói.
Tối hôm đó, Minh An ngồi bên bàn học, viết vào sổ:
“Ngày hôm nay, tớ đã có khoảnh khắc gần gũi đầu tiên với cậu ấy. Cảm giác vừa ngượng vừa vui, nhưng lại thật sự ấm áp. Một cơn mưa nhẹ cũng đủ để trái tim mình rung động. Không biết vì sao, nhưng tớ thấy mình đang dần mở lòng với cậu.”
Cô gập sổ lại, ánh đèn vàng dịu chiếu lên bàn. Ngoài cửa sổ, những giọt mưa cuối cùng rơi xuống, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng chiếu qua. Minh An biết, cô và Khải Nam đang tiến gần nhau từng bước, và một điều gì đó đặc biệt đang nảy nở trong tim cô.