khi anh nói ‘yêu em’ lần thứ hai

Chương 3: Giám Đốc Bệnh Viện Ánh Dương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Khả Ngọc đến bệnh viện sớm hơn thường lệ. Cô chưa kịp thay áo blouse thì đã nghe tin: “Giám đốc tổng phụ trách hôm nay sẽ thị sát khoa Hồi sức.”

Tin tức khiến cả khoa xôn xao. Mọi người ai cũng vội vàng chỉnh trang, sắp xếp lại hồ sơ, lau dọn từng góc bàn. Cô không mấy bận tâm, chỉ lặng lẽ kiểm tra lại hồ sơ bệnh nhân mình phụ trách, cố giữ tâm thế bình thường.

Thế nhưng, khi cánh cửa phòng họp mở ra, người đàn ông bước vào khiến cô khựng lại.

Anh mặc âu phục đen, áo sơ mi trắng, cà vạt màu xám bạc. Không còn là hình ảnh của trưởng khoa giản dị trong áo blouse đêm qua, mà là một Trần Hạo Dương với khí chất của người nắm quyền – điềm tĩnh, tự tin, ánh mắt thấu suốt mọi thứ. Ánh sáng buổi sáng xuyên qua lớp kính phản chiếu lên gương mặt anh, đường nét càng rõ, nghiêng nghiêng mà sắc như dao mỏng.

Cô đứng dậy theo phép tắc, cố giữ nét mặt bình thường.

“Chào giám đốc.”

Anh dừng lại một chút, ánh nhìn lướt qua cô – nhanh đến mức chỉ ai tinh ý mới nhận ra tia sáng dịu dàng thoáng qua nơi đáy mắt. Nhưng khi anh lên tiếng, giọng anh lại nghiêm nghị, mang phong thái của người đứng đầu:

“Buổi sáng tốt lành. Tôi đến để kiểm tra quy trình vận hành mới của khoa. Hy vọng mọi người phối hợp.”

Cả phòng đồng thanh “Vâng, giám đốc.”

Anh nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên bàn làm việc của cô: hồ sơ được sắp xếp gọn gàng, ghi chú rõ ràng, góc bàn có tách trà ấm bốc khói nhẹ. Anh khẽ gật đầu, vẻ hài lòng thoáng qua, rồi tiếp tục bước đi.

Khi anh đi ngang, cô thoáng nghe mùi hương quen thuộc – mùi gỗ đàn hương nhạt và chút vị lạnh của sương sớm. Cô khẽ cắn môi, tim bất giác rung lên.

“Anh ta đúng là người ấy. Không thể nhầm được.”

Nhưng cô không thể nói ra. Giữa họ bây giờ là mối quan hệ công việc – bác sĩ và giám đốc. Cô không biết anh có muốn cô nhớ, hay anh chỉ xem việc kể lại chuyện năm xưa như một cách kết thúc quá khứ.

Cuộc kiểm tra kéo dài hơn hai tiếng. Anh hỏi cặn kẽ về mọi thứ: tỷ lệ phục hồi, danh sách thiết bị mới, hệ thống khử trùng. Giọng nói trầm ổn của anh khiến người ta vừa muốn nghe, vừa không dám sơ suất.

Khi đến lượt cô trình bày phần phụ trách, cô mở tài liệu, bình tĩnh nói:

“Về quy trình kiểm soát nhiễm khuẩn, tôi đề xuất sử dụng loại dung dịch sát khuẩn mới của hãng Medcare. Hiệu quả cao hơn 18% so với loại hiện tại, tuy chi phí tăng nhưng giảm tỷ lệ tái nhiễm.”

Anh gật nhẹ, đôi mắt dõi theo từng cử chỉ của cô. “Tôi đồng ý, nhưng cần báo cáo chi tiết chi phí. Cô làm được chứ?”

“Vâng, tôi sẽ gửi trong hôm nay.”

“Rất tốt.”

Giọng nói ấy, thái độ ấy – vừa đủ nghiêm, vừa có gì đó khiến người khác muốn tin tưởng. Sau cuộc họp, khi mọi người tản ra, anh vẫn ở lại, đứng bên cửa sổ nhìn xuống khuôn viên bệnh viện.

Cô chần chừ giây lát rồi tiến lại: “Giám đốc, anh có cần tôi chuyển bản thảo kế hoạch ngay bây giờ không?”

Anh quay lại, ánh mắt dịu đi:

“Không cần vội. Cô cứ làm khi rảnh. Mà…” – anh dừng một chút, nhìn thẳng cô – “Cô ổn chứ? Sau hôm qua.”

Cô hơi sững. “Tôi ổn. Chỉ hơi bất ngờ thôi.”

Anh mỉm cười nhạt. “Tôi cũng vậy. Không ngờ lại gặp em ở đây, sau bảy năm.”

Từ “em” bật ra tự nhiên, nhẹ như hơi thở, nhưng khiến tim cô như bị gõ một nhịp mạnh.

“Anh nhớ rõ tôi đến thế sao?”

“Làm sao quên được.” – Giọng anh thấp xuống, gần như thì thầm – “Đó là đêm duy nhất trong đời anh cầu nguyện rằng một người xa lạ sẽ sống.”

Cô im lặng. Cả căn phòng chìm trong không khí lặng lẽ, chỉ còn tiếng gió khẽ thổi qua lớp kính.

Sau cùng, cô nói nhỏ: “Cảm ơn anh. Nếu không có anh, có lẽ tôi đã không có ngày hôm nay.”

Anh lắc đầu: “Anh không cần lời cảm ơn. Anh chỉ muốn biết, bảy năm qua em đã hạnh phúc chưa?”

Câu hỏi ấy khiến cô cúi đầu, tránh ánh nhìn kia. “Tôi không biết hạnh phúc có hình dạng thế nào, nhưng tôi nghĩ mình đã sống đúng cách.”

“Câu trả lời của em vẫn lý trí như ngày nào.” – Anh mỉm cười. – “Nhưng tốt rồi, chỉ cần em sống tốt là được.”

Cô muốn nói thêm điều gì, nhưng đúng lúc đó, điện thoại anh reo. Cuộc gọi từ phòng hành chính – họ mời anh xuống ký hồ sơ gấp. Anh khẽ gật đầu với cô, rời đi, để lại mùi hương phảng phất cùng cảm giác trống trải khó hiểu.

Chiều hôm ấy, mưa lất phất rơi. Bệnh viện trở nên yên tĩnh hơn thường ngày. Khả Ngọc ngồi trong phòng trực, nhìn từng giọt nước trượt dài trên kính. Trên bàn là tập tài liệu cô đang hoàn thiện, nhưng đầu óc lại mải nghĩ đến ánh mắt anh sáng nay – ánh mắt lạ lùng, vừa xa cách vừa thân thuộc, vừa như nhìn thấu tim người khác, vừa như đang tự che giấu chính mình.

Cô không biết từ khi nào, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân anh ngoài hành lang là tim đã khẽ thắt lại. Không phải rung động vội vàng, mà là cảm giác của người từng đứng bên ranh giới sống chết – biết rằng người kia đã từng nắm tay mình trong khoảnh khắc cuối cùng.

“Bảy năm... có lẽ anh đã quên, còn tôi vẫn ở nguyên nơi bắt đầu.”

Tiếng cửa mở khẽ. Cô giật mình ngẩng lên. Là anh – Trần Hạo Dương – vẫn trong chiếc áo blouse trắng, mái tóc ướt vài sợi vì mưa.

“Em vẫn chưa về?”

“Ca tôi kéo dài đến tám giờ.” – Cô đáp, giọng hơi khàn.

Anh bước lại gần, đặt xuống bàn hai ly cà phê nóng: “Tôi cũng còn hồ sơ chưa duyệt. Uống chút cho ấm.”

Cô cười khẽ: “Anh luôn thích cà phê sao?”

“Thói quen từ hồi du học.” – Anh đáp, mắt vẫn nhìn ra ngoài trời – “Nhưng có lẽ vì mỗi khi mưa, anh lại nhớ đến đêm mưa năm đó.”

Cô sững người, ngẩng lên. Anh vẫn đứng đó, ánh mắt hướng ra ô cửa mờ sương, giọng trầm thấp vang lên trong không gian tĩnh lặng:

“Anh không biết vì sao lại dừng xe hôm ấy. Có lẽ là trực giác. Khi bế em ra khỏi đống đổ nát, anh nghĩ... chắc chắn em sẽ không qua khỏi. Nhưng em nắm tay anh, yếu ớt nói một câu: ‘Cứu tôi’. Và anh biết, em muốn sống.”

Cô cắn môi, tim run lên. “Tôi... tôi không nhớ rõ điều đó.”

“Không sao. Anh nhớ là được.” – Anh cười nhẹ, ánh nhìn dừng lại nơi chiếc vòng tay bạc cô đang đeo. – “Em vẫn giữ nó à?”

Cô nhìn xuống, giật mình. Cô quên mất hôm nay mình đã vô thức đeo chiếc vòng ấy ra ngoài. “Anh... tặng nó à?”

Anh gật đầu: “Lúc đó, anh không biết tên em, nên chỉ để lại vòng làm dấu. Trên đó khắc hai chữ Ánh Dương – tên anh, và cũng là điều anh mong cho em.”

Cô nghẹn lời. Từng ký ức vụt hiện: ánh sáng mờ nhạt của đèn xe, bàn tay ấm áp, giọng nói trấn an giữa mưa. Tất cả đan vào nhau, hóa thành cảm xúc không tên.

“Anh còn giữ điều gì của tôi không?” – cô hỏi nhỏ.

Anh hơi sững, rồi lắc đầu: “Chỉ có ký ức. Nhưng bảy năm qua, anh chưa một ngày quên được ánh mắt em hôm ấy.”

Cô cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt ấy nữa. Bởi trong đó, cô thấy mình – cô gái nhỏ năm mười chín tuổi, ướt sũng, run rẩy nhưng vẫn cố bám lấy sự sống.

Tiếng chuông báo từ phòng cấp cứu vang lên, cắt ngang bầu không khí nặng nề. Cả hai lập tức lao đi. Một ca chấn thương sọ não vừa nhập viện.

Trong phòng mổ, anh chỉ đạo, cô phụ trách. Ánh đèn trắng rọi xuống, mồ hôi ướt trán, khẩu trang che gần hết gương mặt nhưng ánh mắt cả hai vẫn giao nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi – đủ để hiểu rằng họ đang cùng chiến đấu cho một sinh mạng.

Ca mổ kéo dài hơn ba tiếng. Khi bước ra, đồng hồ đã chỉ gần nửa đêm. Anh tháo găng tay, giọng khàn: “Làm tốt lắm.”

Cô gật nhẹ, mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sáng. “Bệnh nhân ổn rồi. Anh nên nghỉ một chút.”

“Em cũng vậy.” – Anh mỉm cười. – “Đừng cứng đầu quá. Bảy năm rồi, em vẫn giống y như trước – lúc nào cũng đặt người khác lên trước bản thân.”

Cô nhìn anh, khẽ cười: “Còn anh thì vẫn vậy – luôn xuất hiện vào lúc tôi yếu nhất.”

Anh không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cô thật lâu. Giữa hành lang trắng sáng, trong hơi lạnh của điều hòa và mùi thuốc sát trùng, ánh nhìn ấy dịu dàng đến mức khiến tim cô run rẩy.

“Có lẽ... tôi chưa bao giờ thoát khỏi cơn mưa năm ấy.” – cô nghĩ thầm.

Anh quay đi, giọng khẽ nhưng rõ ràng:

“Nếu số phận đã cho chúng ta gặp lại, anh sẽ không để em biến mất lần nữa.”

Đêm ấy, khi về đến ký túc xá bác sĩ, Khả Ngọc ngồi thật lâu bên cửa sổ. Ngoài kia, mưa vẫn rơi – những hạt mưa mảnh như chỉ, rơi xuống mái tôn lách tách. Cô chạm nhẹ vào chiếc vòng bạc trên cổ tay, lòng tràn ngập cảm xúc.

Bảy năm trôi qua, cô đã tưởng mình quên được. Nhưng hóa ra, chỉ cần một ánh nhìn, mọi ký ức lại sống dậy – rõ ràng đến đau lòng.

“Giám đốc Trần Hạo Dương...” – cô thì thầm. – “Anh nói sẽ không để tôi biến mất, nhưng liệu chúng ta có thực sự đủ can đảm để bắt đầu lại không?”

Ngoài cửa sổ, một tia sét xé ngang bầu trời, soi sáng cả căn phòng trong thoáng chốc. Mưa vẫn chưa dứt. Và cô biết, giữa những cơn mưa của hiện tại, một cơn mưa của quá khứ đang dần trở về – mang theo cả định mệnh, và tình yêu chưa từng nói.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×