Nỗi lo lắng cho Hải cứ đeo bám Mai từng ngày. Cô không thể tập trung vào công việc, ánh mắt luôn vô hồn nhìn về phía xa xăm. Chú Ba và Ly đều nhận ra sự bất an của Mai, nhưng họ cũng không biết phải làm gì để giúp cô.
Một buổi chiều, khi Mai đang phụ chú Ba sửa xe, điện thoại của cô bỗng reo. Là một số lạ. Mai ngần ngại bắt máy.
“Alo, Mai phải không? Là Hải đây.” Giọng Hải yếu ớt, lẫn trong tiếng rè rè.
Mai mừng rỡ đến bật khóc. “Hải! Cậu đang ở đâu? Cậu có sao không? Sao mấy ngày nay không liên lạc được?”
“Mình… mình không sao. Mình đang ở bệnh viện,” Hải nói, giọng đứt quãng. “Mình bị tai nạn. Không nghiêm trọng lắm, nhưng cần phẫu thuật. Mình… mình không có tiền.”
Tim Mai thắt lại. Tai nạn? Phẫu thuật? Cô biết Hải không phải người hay than vãn. Chắc chắn tình hình phải rất tệ.
“Cậu đang ở bệnh viện nào? Mình đến ngay!” Mai vội vàng hỏi.
Hải cho Mai địa chỉ một bệnh viện công ở ngoại thành. Mai vội vàng xin phép chú Ba rồi tức tốc chạy xe đến. Trên đường đi, cô vừa lái xe vừa cố gắng kìm nén nước mắt. Cô tự trách mình đã không ngăn cản Hải, đã không đủ nhạy bén để nhận ra những dấu hiệu bất thường.
Đến bệnh viện, Mai tìm thấy Hải ở một phòng cấp cứu. Cậu nằm đó, gương mặt xanh xao, một chân bị băng bó. Bên cạnh cậu là một người phụ nữ trung niên, dáng vẻ lam lũ, đang khóc nức nở. Đó là mẹ của Hải.
Hải nhìn thấy Mai, cố gắng mỉm cười yếu ớt. “Mai… cậu đến rồi.”
Mẹ Hải ngẩng lên nhìn Mai, đôi mắt sưng húp. “Cháu là bạn của thằng Hải hả? Cháu ơi, thằng bé nó bị tai nạn lao động. Bác sĩ nói phải mổ gấp, mà bác không có tiền. Bác phải làm sao đây cháu ơi…”
Mai trấn an mẹ Hải, rồi hỏi rõ tình hình từ Hải. Cậu kể rằng sau khi rời đi, cậu đã nhận lời làm việc cho một nhóm người chuyên đi thu hồi nợ thuê. Công việc nguy hiểm, nhưng họ hứa sẽ trả một khoản tiền lớn. Hôm đó, trong lúc đi đòi nợ, cậu đã bị một nhóm người khác tấn công, dẫn đến tai nạn.
“Mình… mình biết mình sai rồi Mai ạ,” Hải nói, giọng đầy hối hận. “Mình chỉ muốn có tiền để trả nợ, để không làm gánh nặng cho cậu và gia đình. Ai ngờ lại ra nông nỗi này.”
Mai nắm chặt tay Hải. “Không sao đâu Hải. Quan trọng là cậu còn sống. Tiền bạc thì mình sẽ nghĩ cách.”
Cô quay sang mẹ Hải. “Bác ơi, bác cứ bình tĩnh. Chú Ba có thể giúp mình. Chú ấy là chủ xưởng sửa xe, rất tốt bụng. Chú ấy có thể cho mình mượn tiền trước để lo cho Hải.”
Mai gọi điện cho chú Ba, kể lại toàn bộ sự việc. Chú Ba nghe xong, không chút do dự. “Con cứ đưa thằng bé đi mổ đi. Tiền bạc cứ để chú lo. Con cứ nói với bệnh viện là chú sẽ đến bảo lãnh.”
Chú Ba đến bệnh viện ngay sau đó, mang theo một khoản tiền lớn. Ông nói chuyện với bác sĩ, làm thủ tục bảo lãnh cho Hải. Mẹ Hải và Mai đều vô cùng biết ơn.
Trong lúc chờ Hải phẫu thuật, Mai ngồi cạnh mẹ Hải, an ủi bà. Mẹ Hải kể cho Mai nghe về cuộc đời vất vả của gia đình họ. Cha Hải mất sớm, một mình bà phải nuôi Hải ăn học. Hải là niềm hy vọng duy nhất của bà. Bà không ngờ, con trai mình lên thành phố lại phải đối mặt với những hiểm nguy như vậy.
Nghe mẹ Hải kể, Mai càng thấm thía hơn những nỗi đau mà những người lao động nghèo phải chịu đựng. Họ không chỉ vật lộn với cái nghèo, mà còn phải đối mặt với những cạm bẫy, những rủi ro luôn rình rập.
Ca phẫu thuật của Hải diễn ra thành công. Dù vẫn còn yếu, nhưng Hải đã qua cơn nguy kịch. Mai và mẹ Hải thay phiên nhau chăm sóc cậu. Những ngày ở bệnh viện, Mai chứng kiến thêm nhiều mảnh đời khốn khó khác. Những bệnh nhân nghèo không có tiền chữa bệnh, những gia đình phải bán hết tài sản để lo viện phí.
Mai nhận ra, hệ thống y tế công cộng còn nhiều bất cập, đặc biệt là đối với những người nghèo. Họ không có đủ tiền để tiếp cận các dịch vụ y tế tốt nhất, và thường phải chịu đựng những gánh nặng tài chính khổng lồ khi có người thân bị bệnh.
Một buổi chiều, khi Mai đang ngồi bên giường bệnh của Hải, cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng chiều vẫn rực rỡ, nhưng đối với Mai, nó không còn mang vẻ đẹp lung linh như trước. Nó là ánh nắng của một thành phố đầy rẫy những vết sẹo, những bi kịch âm thầm.
Tuy nhiên, trong sâu thẳm tâm hồn Mai, một tia sáng nhỏ nhoi đã nhen nhóm. Đó là tia sáng của tình người, của sự giúp đỡ vô điều kiện từ chú Ba, của tình bạn giữa cô và Hải. Dù "bình minh" có "lỗi nhịp" đến đâu, thì vẫn còn đó những tấm lòng nhân ái, những con người sẵn sàng chìa tay giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh. Chính những điều đó đã tiếp thêm sức mạnh cho Mai, cho cô niềm tin rằng dù khó khăn đến mấy, cô vẫn có thể vượt qua.