Ngày đầu tiên "đào tạo" tại Trung tâm Gia sư Hướng Nghiệp diễn ra đúng như Mai dự đoán: nhàm chán và vô nghĩa. Suốt buổi sáng, Mai cùng khoảng mười người trẻ khác – đa số cũng là sinh viên mới ra trường hoặc đang chờ việc – ngồi trong một căn phòng chật chội. Một người phụ nữ tên Thảo, tự giới thiệu là quản lý chuyên môn, đứng trên bục giảng thuyết trình về lịch sử hình thành trung tâm, những thành tích "khủng khiếp" và tầm nhìn "vĩ đại" của họ.
Mai cố gắng ghi chép cẩn thận, nhưng cảm thấy có gì đó không ổn. Thảo chỉ nói về lý thuyết chung chung, không đi sâu vào phương pháp giảng dạy, cách quản lý lớp học hay bất kỳ kiến thức chuyên môn nào. Các tài liệu cô đưa ra cũng chỉ là những bản in sơ sài về các đề thi mẫu, không có lời giải hay hướng dẫn cụ thể. Khi Mai đặt câu hỏi về giáo trình chi tiết hay thời gian thực hành đứng lớp, Thảo chỉ lấp liếm rằng đó là những nội dung sẽ được truyền đạt trong các buổi sau.
Buổi chiều còn tệ hơn. Họ được chia thành các nhóm nhỏ để "thảo luận" về... cách tư vấn phụ huynh và học sinh. Mục đích duy nhất dường như là làm sao để thuyết phục được phụ huynh đóng tiền cho các khóa học. Mai cảm thấy khó chịu. Cô đến đây để trở thành một giáo viên, chứ không phải một nhân viên tư vấn bán hàng.
Trong số những người cùng tham gia khóa đào tạo, Mai làm quen với Hải, một chàng trai trông có vẻ hiền lành, cũng vừa tốt nghiệp đại học kinh tế. Hải cũng mang theo khao khát tìm việc và bị hấp dẫn bởi mức lương hứa hẹn. Cậu ta thì thầm với Mai trong giờ giải lao: "Sao mình thấy cứ kỳ cục thế nào ấy Mai nhỉ? Cứ như đang bị dụ dỗ vậy."
Mai cũng có cùng suy nghĩ, nhưng cô cố gắng xua đi cảm giác bất an. "Chắc tại mình chưa quen thôi Hải. Đây là trung tâm lớn mà, chắc không có chuyện gì đâu." Cô tự trấn an mình và cả Hải. Dù sao thì cô cũng đã đóng tiền rồi.
Một tuần "đào tạo" trôi qua một cách tẻ nhạt. Mai và những người khác không hề được hướng dẫn chuyên môn hay thực hành giảng dạy. Thay vào đó, họ phải tham gia các buổi "định hướng" về cách làm hài lòng khách hàng, cách xây dựng hình ảnh giáo viên "uy tín" và thậm chí là cách né tránh những câu hỏi khó từ phụ huynh. Thỉnh thoảng, họ được đưa đến dự thính một vài lớp học đang diễn ra, nhưng đó chỉ là những lớp đã vào nề nếp, không cho họ cơ hội thực sự tiếp xúc với công việc.
Đến cuối tuần, ông Hoàng lại xuất hiện, vẫn với nụ cười niềm nở quen thuộc. “Chúc mừng tất cả các cháu đã hoàn thành xuất sắc khóa đào tạo! Giờ đây, các cháu đã sẵn sàng trở thành những giáo viên ưu tú của Trung tâm Hướng Nghiệp.”
Mai và mọi người nhìn nhau đầy mong chờ. Đây là lúc họ được nhận lớp và bắt đầu công việc với mức lương hấp dẫn. Nhưng ông Hoàng lại tiếp lời: “Tuy nhiên, để đảm bảo sự gắn bó lâu dài và trách nhiệm của các cháu đối với trung tâm, chúng tôi có một chính sách mới. Mỗi cháu sẽ cần ký một hợp đồng cam kết làm việc tối thiểu một năm và đóng một khoản tiền thế chấp nhỏ để nhận lớp. Khoản này sẽ được hoàn lại sau khi hợp đồng kết thúc.”
Một làn sóng xì xào nổi lên. Tiền thế chấp? Điều này chưa từng được nhắc đến trước đây. Hải đứng bật dậy: "Dạ thưa giám đốc, trước đó không hề có quy định này ạ! Chúng cháu đã đóng tiền đào tạo rồi."
Ông Hoàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nụ cười hơi cứng lại. “Quy định này mới được ban hành để siết chặt chất lượng đầu vào. Các cháu có thể xem xét hợp đồng. Nếu không đồng ý, chúng tôi rất tiếc không thể phân lớp cho các cháu được.”
Mai cảm thấy tim mình thắt lại. Cô cầm lấy bản hợp đồng mà cô nhân viên vừa phát. Đập vào mắt cô là con số năm triệu đồng cho khoản "thế chấp". Năm triệu! Đó là số tiền lớn gấp đôi số tiền cô đã đóng trước đó, và là toàn bộ số tiền cô đang có trong tài khoản sau khi gửi tiền về cho mẹ.
Năm triệu đổi lấy một công việc với mười lăm triệu mỗi tháng. Liệu có nên mạo hiểm không? Mai nhìn xung quanh. Một vài người đã tức giận bỏ đi. Một số khác, với vẻ mặt thất vọng cùng cực, vẫn ngồi đó, đấu tranh nội tâm. Hải ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt tuyệt vọng.
"Mai, cậu có tiền không?" Hải hỏi nhỏ. "Mình đã vay mượn để đóng hai triệu rồi, giờ năm triệu nữa thì biết lấy đâu ra?"
Mai lắc đầu, cổ họng nghẹn ứ. Cô cũng trong tình cảnh tương tự. Nước mắt bắt đầu rươm rướm nơi khóe mắt. Hóa ra, "bình minh" rực rỡ mà cô tưởng tượng lại là một màn sương mù dày đặc, che giấu một vực sâu. Cô đã bị lừa.
Ông Hoàng vẫn điềm nhiên ngồi đó, nhìn những gương mặt thất vọng và hoang mang. Ông ta biết rõ những người trẻ này đang ở thế yếu, đang tuyệt vọng tìm một cơ hội. Và ông ta sẽ lợi dụng điều đó đến cùng.
Giấc mơ về một công việc ổn định, về cuộc sống tốt đẹp hơn bỗng chốc vỡ tan tành như bong bóng xà phòng. Mai cảm thấy một sự cay đắng tột cùng dâng lên trong lòng. Cô đã đặt quá nhiều hy vọng vào nơi này, vào lời hứa hão huyền của một kẻ lừa đảo. Nỗi thất vọng không chỉ đến từ việc mất tiền, mà còn là sự đổ vỡ của niềm tin, của khát vọng được làm nghề, được cống hiến.
Mai đứng dậy, không nói một lời. Hải nhìn cô đầy vẻ bất lực. Cô biết mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi. Bước ra khỏi cánh cửa trung tâm, ánh nắng chiều vẫn rực rỡ, nhưng đối với Mai, nó chẳng khác gì màn đêm u tối. Cô cảm thấy mình đã lạc lối giữa thành phố rộng lớn này, nơi những cạm bẫy luôn chực chờ nuốt chửng những người trẻ cả tin và đầy hoài bão. "Khi Bình Minh Lỗi Nhịp" đã không chỉ là một cái tên, mà là hiện thực đau đớn cô đang phải đối mặt.