Khi Bình Minh Lỗi Nhịp

Chương 4: Vực Sâu Của Sự Thất Vọng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Rời khỏi Trung tâm Gia sư Hướng Nghiệp, Mai đi bộ vô định trên những con phố đông đúc của Sài Gòn. Từng dòng người hối hả lướt qua cô, tiếng còi xe inh ỏi như bóp nghẹt lồng ngực. Cô cảm thấy lạc lõng và trống rỗng đến cùng cực. Hai triệu đồng tiền đóng "đào tạo" đã mất trắng, và giờ đây, năm triệu đồng tiền thế chấp mà cô không thể có càng khiến cô rơi vào tuyệt vọng. Số tiền ít ỏi còn lại trong tài khoản chỉ đủ cho cô cầm cự vài ngày nữa.

Mai nhớ lại những lời hứa hẹn của ông Hoàng, nụ cười giả tạo và ánh mắt lén lút của ông ta. Cô tự trách mình quá ngây thơ, quá cả tin vào vẻ ngoài hào nhoáng và những lời đường mật. Bao nhiêu người trẻ như cô, từ quê lên thành phố với biết bao hy vọng, rồi lại mắc kẹt trong những cái bẫy giăng sẵn như thế này?

Cô đi mãi, cho đến khi chân mỏi nhừ, rồi ngồi gục xuống một chiếc ghế đá công viên. Nước mắt cứ thế tuôn rơi, không thể kìm nén. Nỗi tủi thân, sự tức giận và cảm giác bất lực đè nặng lên cô. Cô đã hứa với mẹ sẽ gửi tiền về, sẽ có một công việc ổn định. Giờ đây, mọi thứ tan biến như sương khói.

Điện thoại Mai rung lên. Là mẹ gọi. Cô vội vàng lau nước mắt, cố gắng hít thở sâu để ổn định lại giọng nói.

“Alo, con nghe đây mẹ.” Mai cố gắng nói thật tự nhiên.

“Mai à? Con đi làm về chưa? Công việc mới thế nào rồi con? Có mệt lắm không?” Giọng mẹ vẫn ấm áp, tràn đầy lo lắng.

Mai nghẹn ngào. Cô muốn kể hết mọi chuyện, muốn khào khóc thật to vào điện thoại, nhưng cô không thể. Cô không muốn mẹ phải lo lắng thêm. Ba mẹ ở quê đã quá vất vả vì khoản nợ của gia đình rồi.

“Dạ, con về rồi mẹ. Công việc ổn lắm mẹ ạ, con đang làm quen thôi. Không mệt đâu mẹ.” Mai nói dối, trái tim quặn thắt. “Mẹ ở nhà thế nào rồi? Khỏe không mẹ?”

“Mẹ vẫn khỏe. Con cứ lo cho thân con đi. Ráng mà làm, ráng mà để dành. Đừng có ăn uống thiếu thốn đó con.” Lời mẹ dặn dò nghe sao mà xót xa. Mai cúp máy, nước mắt lại trào ra. Cô không biết mình có thể che giấu sự thật này được bao lâu nữa.

Quán cà phê ca nhạc nơi Mai làm thêm vào buổi tối vẫn ồn ã như mọi khi. Những ánh đèn đủ màu sắc nhấp nháy, tiếng nhạc xập xình, và tiếng cười nói của khách hàng. Mai cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng trái tim cô như có một tảng đá đè nặng.

“Sao nay nhìn mặt mày ủ rũ thế Mai?” Chị Lan, quản lý quán, vỗ vai Mai. “Bị bồ đá hay sao?”

Mai cười gượng. “Dạ không có gì đâu chị. Em hơi mệt thôi.”

Suốt buổi tối hôm đó, Mai làm việc như một cái máy. Cô không còn tâm trạng nào để lắng nghe những bản nhạc hay những câu chuyện phiếm của khách. Đầu óc cô quay cuồng với những tính toán về tiền bạc. Tiền thuê trọ sắp đến hạn, tiền ăn uống, tiền xe cộ… tất cả đều đang cạn kiệt.

Khi tan ca vào lúc nửa đêm, Mai đi bộ về phòng trọ. Con hẻm sâu hun hút, chỉ có ánh đèn vàng yếu ớt hắt ra từ vài căn nhà còn thức. Cô cảm thấy một nỗi sợ hãi xâm chiếm. Không chỉ sợ hãi về việc hết tiền, mà còn sợ hãi về tương lai mịt mờ phía trước. Liệu cô có nên bỏ cuộc, quay về quê không? Nhưng nếu về, cô sẽ đối mặt với gia đình thế nào? Nỗi thất bại này cô sẽ giấu đi đâu?

Đêm đó, Mai trằn trọc không ngủ được. Cô nghĩ về những người bạn cùng lớp đại học. Đứa thì đã có công việc ổn định ở thành phố, đứa thì về quê dạy học, cuộc sống tuy không quá giàu sang nhưng ít nhất cũng có một hướng đi rõ ràng. Còn cô, sau bao nỗ lực, lại trở về vạch xuất phát, thậm chí còn mất đi một khoản tiền không nhỏ.

Mai nhận ra, thành phố này không phải lúc nào cũng là miền đất hứa. Đằng sau ánh đèn lung linh, những tòa nhà chọc trời là vô số cạm bẫy, những cuộc đấu tranh sinh tồn không ngừng nghỉ. Những người như cô, ít kinh nghiệm, ít mối quan hệ, lại mang theo quá nhiều sự tin tưởng và khao khát, dễ dàng trở thành con mồi cho những kẻ trục lợi.

Ngày hôm sau, Mai quyết định đi tìm một công việc làm thêm mới, bất kể đó là công việc gì, miễn sao có thể kiếm tiền để cầm cự. Cô không còn nghĩ đến việc tìm một công việc "đúng chuyên ngành" nữa. Giờ đây, mục tiêu duy nhất của cô là tồn tại. Ánh bình minh hôm đó vẫn le lói sau những đám mây xám xịt, nhưng đối với Mai, đó chỉ là một khởi đầu cho những ngày tháng tiếp tục chật vật, tiếp tục "lỗi nhịp" với những gì cô từng mơ ước. Cô biết mình phải mạnh mẽ hơn, phải tự đứng dậy sau cú vấp ngã này, dù con đường phía trước còn rất nhiều chông gai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.