Sau cú sốc ở trung tâm gia sư, Mai không còn tâm trí tìm việc đúng chuyên ngành nữa. Cô chấp nhận bất cứ công việc gì có thể kiếm ra tiền. Buổi sáng, Mai phụ bán cà phê ở một quán cóc gần khu trọ, công việc bắt đầu từ lúc tờ mờ sáng khi thành phố còn ngái ngủ. Tiền lương ít ỏi, nhưng bù lại cô có thể ăn sáng miễn phí và có chút tiền lẻ để bỏ túi.
Buổi trưa, Mai xin làm phục vụ cho một quán cơm bình dân. Mùi dầu mỡ, tiếng chén bát loảng xoảng và sự hối hả của giờ cao điểm thường khiến cô chóng mặt. Nụ cười gượng gạo trên môi Mai dần trở thành một thói quen. Cô học cách nhanh nhẹn bưng bê, dọn dẹp, và chịu đựng những lời thúc giục, đôi khi là càu nhàu của bà chủ quán.
Chiều tối, Mai lại vội vã chạy đến quán cà phê ca nhạc để bắt đầu ca làm đêm. Có những hôm, vì quá mệt mỏi, cô lén ngủ gật trong góc khuất nhà kho, chỉ giật mình tỉnh giấc khi tiếng gọi của chị Lan vọng tới. Giấc ngủ chắp vá, bữa ăn vội vàng và lịch trình kín mít khiến cơ thể Mai luôn trong trạng thái rã rời.
Những người bạn cùng xóm trọ của Mai cũng có những hoàn cảnh tương tự. Hải, sau lần bị lừa ở trung tâm gia sư, cũng đành chấp nhận làm công nhân thời vụ ở một xưởng may. Cậu kể với Mai rằng công việc cực nhọc, lương thấp, lại còn bị trừ đủ thứ phí vô lý. Ly, cô bạn cùng phòng Mai, một sinh viên y khoa năm cuối, cũng phải đi làm thêm bưng bê ở nhà hàng tiệc cưới để trang trải học phí và sinh hoạt phí đắt đỏ. Mỗi người một cảnh, nhưng tất cả đều đang vật lộn để tồn tại ở thành phố khắc nghiệt này.
Mai nhận ra, không chỉ riêng cô, mà rất nhiều người trẻ khác cũng đang phải bươn chải giữa dòng đời ngược. Họ mang theo bao khát vọng, lý tưởng, nhưng rồi bị cuốn vào vòng xoáy mưu sinh, dần đánh mất đi những gì tươi đẹp nhất của tuổi trẻ. Những lời hứa hẹn về một tương lai tươi sáng ở thành phố lớn dường như chỉ là một ảo ảnh xa vời đối với nhiều người.
Một hôm, trong khi đang làm việc ở quán cơm, Mai chứng kiến một cuộc cãi vã giữa bà chủ quán và một người phụ nữ lớn tuổi. Người phụ nữ ấy là một tiểu thương bán rau ở chợ gần đó, bà đang than vãn về việc bị ban quản lý chợ chèn ép, tăng phí mặt bằng vô lý. Bà nói trong nước mắt, rằng tiền kiếm được không đủ trang trải, con cái lại đang tuổi ăn học. Bà chủ quán, vốn cũng là người lao động nghèo đi lên, chỉ biết thở dài thông cảm.
Mai chợt nhận ra, những vấn đề xã hội không chỉ là những chuyện to lớn trên báo đài. Nó hiện hữu ngay trong cuộc sống thường ngày của những người xung quanh cô: gánh nặng mưu sinh, sự chèn ép, những bất công nhỏ nhặt mà người lao động phải gánh chịu. Giống như cô, họ cũng đang cố gắng đấu tranh từng ngày để giữ lấy hy vọng nhỏ nhoi về một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Dù mệt mỏi, Mai vẫn cố gắng duy trì thói quen gọi điện về nhà mỗi tuần. Cô không muốn cha mẹ lo lắng, nên luôn kể những điều tốt đẹp, nói dối về một công việc "ổn định" và mức lương khá. Mỗi lần nghe giọng nói mừng rỡ của mẹ, Mai lại cảm thấy xót xa. Cô biết, mình không thể gục ngã, không thể từ bỏ. Cô phải cố gắng, vì gia đình ở quê, vì những hy vọng mà cha mẹ đã đặt vào cô.
Một buổi tối cuối tuần, khi Mai đang đi bộ từ quán cà phê ca nhạc về phòng trọ, cô thấy Hải ngồi thẫn thờ ở ghế đá công viên. Gương mặt cậu ta phờ phạc, đôi mắt đỏ hoe.
"Có chuyện gì vậy Hải?" Mai hỏi, lo lắng.
Hải ngẩng lên nhìn Mai, giọng khàn đặc: "Mình… mình bị cho nghỉ việc rồi Mai ạ. Xưởng may cắt giảm nhân sự, họ ưu tiên mấy người làm lâu năm. Mình mới vào nên bị đuổi đầu tiên."
Mai chết lặng. Cô hiểu cảm giác của Hải lúc này. Đó là sự bất lực khi bị dòng đời đẩy ra ngoài lề, khi những nỗ lực bỗng chốc trở nên vô nghĩa. Hải gục mặt vào lòng bàn tay, vai run lên.
"Mình không biết phải làm gì nữa Mai ơi. Tiền trọ, tiền ăn, rồi tiền về quê nữa... mình hết đường rồi."
Mai ngồi xuống bên cạnh Hải, không nói một lời. Giữa thành phố rộng lớn này, họ chỉ là hai con người nhỏ bé, đang chật vật tìm kiếm chỗ đứng, nhưng liên tục bị những biến cố xã hội xô đẩy. Ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống, in bóng hai thân hình gầy guộc trên nền đất. Bình minh có lẽ sẽ không bao giờ đến với những con người như họ, hoặc nếu có, nó cũng sẽ mãi "lỗi nhịp" với những gì họ từng mơ ước.