Khi Bình Minh Lỗi Nhịp

Chương 6: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh và Ánh Sáng Nhỏ Nhoi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cái đêm Hải gục ngã ở công viên là một cột mốc đối với Mai. Cô nhận ra rằng, trong thành phố vô cảm này, họ, những người trẻ bị đẩy vào bước đường cùng, cần phải nương tựa vào nhau. Mai đã cố gắng an ủi Hải, khuyên cậu ta đừng bỏ cuộc. Cô chia sẻ số tiền ít ỏi của mình để Hải có thể đóng tiền trọ và tìm kiếm công việc mới. Tình bạn của họ, vốn được hình thành từ sự đồng cảm, giờ đây càng trở nên gắn bó hơn.

Hải sau đó tìm được một công việc phụ hồ thời vụ ở một công trường xây dựng, dù vất vả và nguy hiểm, nhưng ít nhất cũng có thu nhập. Cả Mai và Hải đều hiểu rằng, họ không có nhiều lựa chọn. Cuộc sống của họ là một cuộc chiến không ngừng nghỉ với cái đói, cái nghèo và những cạm bẫy xã hội.

Một buổi sáng định mệnh, khi Mai đang vội vã chạy xe máy cũ kỹ của mình đi làm ở quán cà phê cóc, một sự cố bất ngờ xảy ra. Chiếc xe của cô bỗng khựng lại giữa đường, chết máy. Mai loay hoay đạp cần khởi động, mồ hôi túa ra, nhưng chiếc xe vẫn lì lợm không nổ. Tiếng còi xe phía sau vang lên inh ỏi, những ánh mắt khó chịu nhìn về phía cô. Mai cảm thấy bất lực và bối rối.

Đúng lúc đó, một chiếc xe bán tải màu trắng dừng lại bên cạnh. Một người đàn ông trung niên, ăn mặc giản dị nhưng toát lên vẻ phúc hậu, bước xuống. Đó là chú Ba, chủ một xưởng sửa xe nhỏ nằm ở cuối con hẻm gần đó. Chú Ba có vẻ mặt khắc khổ nhưng ánh mắt lại rất hiền từ.

“Cháu gái bị hư xe à?” chú Ba hỏi, giọng miền Tây chất phác. “Để chú xem cho.”

Mai ngập ngừng. Cô không có tiền để sửa xe lúc này. “Dạ… chú xem giúp cháu với, nhưng cháu… cháu chưa có tiền sửa ạ.”

Chú Ba mỉm cười xoa đầu Mai. “Cứ để đó chú xem. Gấp gáp gì ba cái chuyện tiền bạc. Cứ lo đi làm đi, trễ giờ người ta lại la.”

Chú Ba mở cốp xe bán tải, lấy ra một bộ đồ nghề và nhanh chóng bắt tay vào kiểm tra chiếc xe của Mai. Mai ngỡ ngàng trước sự tốt bụng và nhiệt tình của chú. Chỉ một lát sau, chiếc xe của Mai đã nổ máy lại được.

“Cháu đi đi. Chiều tan làm ghé chú, chú chỉ cho cách chăm xe, với tính tiền công sau cũng được.” Chú Ba nói, tay vẫn dính đầy dầu mỡ.

Mai cúi đầu cảm ơn rối rít. “Dạ cháu cảm ơn chú nhiều lắm ạ! Cháu sẽ ghé chú ngay sau khi tan ca.”

Sau ca làm việc ở quán cơm bình dân buổi trưa, Mai vội vàng chạy đến xưởng sửa xe của chú Ba. Xưởng nhỏ nhưng gọn gàng, đồ nghề được sắp xếp ngăn nắp. Vài chiếc xe máy đang được tháo dỡ, sửa chữa. Chú Ba đang ngồi tỉ mẩn lau chùi một chiếc động cơ cũ.

Chú Ba nhìn thấy Mai, mỉm cười hiền hậu. “Đó thấy chưa, xe chạy được rồi. Đâu có hư gì lớn đâu. Bị lỏng mấy con ốc thôi à. Thôi con cứ về đi, chú lấy công rẻ bèo thôi à, coi như giúp đứa con xa nhà.”

Mai cảm động. Cô nhìn chiếc xe của mình, rồi nhìn chú Ba. Cô chợt nảy ra một ý.

“Dạ chú Ba… chú có cần người phụ việc không ạ?” Mai hỏi, giọng nhỏ nhẹ. “Cháu có thể giúp chú dọn dẹp, rửa xe, hoặc làm những việc lặt vặt gì đó ạ. Cháu khỏe mà, chú cứ giao việc cho cháu.”

Chú Ba ngạc nhiên nhìn Mai. “Phụ việc á? Cháu là con gái mà làm mấy việc này sao được? Với lại cháu còn đi học, đi làm thêm nữa mà.”

“Dạ không sao đâu chú. Cháu chịu khó được ạ. Cháu… cháu rất cần việc làm thêm ạ,” Mai nói, ánh mắt đầy chân thành. Cô kể cho chú Ba nghe sơ qua về hoàn cảnh của mình, về việc bị lừa và những khó khăn đang phải đối mặt. Cô không nói hết tất cả, nhưng chú Ba dường như hiểu được phần nào.

Chú Ba trầm ngâm nhìn Mai một lúc. Có lẽ chú thấy được sự kiên cường và nỗ lực trong đôi mắt cô gái trẻ. “Thôi được rồi. Vậy chiều nào cháu rảnh thì ghé chú. Cứ làm những việc nhẹ nhàng thôi. Chú trả lương theo giờ, đủ để cháu trang trải chút ít. Coi như duyên vậy.”

Mai mừng rỡ không tả xiết. Đây là một cơ hội nhỏ nhoi, một tia sáng yếu ớt giữa những ngày tháng u tối của cô. Dù công việc có thể vất vả, nhưng nó lại mang đến cho cô một sự an tâm lạ thường. Không còn những lời hứa hão, không còn những cạm bẫy. Chỉ có sự chân thành và lòng tốt của một người xa lạ.

Mai cúi đầu cảm ơn chú Ba lần nữa, lòng tràn đầy biết ơn. Cô biết, cuộc sống ở thành phố này vẫn còn rất nhiều khó khăn, và "bình minh lỗi nhịp" vẫn đang tiếp diễn. Nhưng ít nhất, vào lúc này, cô đã tìm thấy một nơi trú chân an toàn, một người tốt bụng sẵn lòng giúp đỡ cô mà không đòi hỏi bất cứ điều gì. Ánh sáng nhỏ nhoi từ sự tử tế ấy đã nhen nhóm lại một chút hy vọng trong tâm hồn Mai, cho cô thêm sức mạnh để tiếp tục chiến đấu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.