Sau khi tìm được công việc phụ việc ở xưởng sửa xe của chú Ba, cuộc sống của Mai tuy vẫn vất vả nhưng đã bớt đi phần nào áp lực. Chú Ba là một người tốt bụng và thật thà. Chú không chỉ trả lương sòng phẳng, mà còn thường xuyên dặn dò Mai nghỉ ngơi, không để cô làm quá sức. Công việc ở xưởng tuy dính dầu mỡ nhưng lại mang đến cho Mai một cảm giác bình yên và sự an toàn mà cô đã đánh mất từ lâu.
Xưởng sửa xe của chú Ba nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, gần một khu dân cư nghèo và cũng không xa khu vực gầm cầu. Đây là nơi tập trung của những mảnh đời cơ cực, những người lao động tự do, những gánh hàng rong, và cả những gia đình vô gia cư. Mỗi buổi sáng, khi Mai đạp xe ngang qua, cô lại thấy những đứa trẻ lem luốc nô đùa trên bãi đất trống, những người lớn ngồi trầm ngâm với vẻ mặt khắc khổ.
Một buổi chiều nọ, khi Mai đang giúp chú Ba sắp xếp lại đống lốp xe cũ, một người phụ nữ gầy gò, dáng vẻ tiều tụy, bước vào xưởng. Bà ta mặc bộ quần áo bạc màu, mái tóc rối bù, trên tay bế một đứa bé đang ho sù sụ. Đứa bé trông rất xanh xao và yếu ớt.
“Chú Ba ơi, chú có thể cho con mượn ít tiền không?” người phụ nữ khẩn khoản. “Thằng bé nhà con sốt cao quá, con muốn đưa nó đi bệnh viện mà không có tiền.”
Chú Ba nhìn đứa bé, nét mặt lộ rõ vẻ lo lắng. “Sao lại đến nông nỗi này hả thím Tám? Sao không đưa thằng bé đi sớm?”
Thím Tám gạt nước mắt: “Dạ, con không có tiền, cứ nghĩ nó tự khỏi. Ai dè càng ngày càng nặng. Con xin chú Ba đó…”
Chú Ba không nói nhiều, ông vội vàng móc ví, rút ra một xấp tiền đưa cho thím Tám. “Cầm đi, đưa thằng bé đi viện ngay. Coi chừng nó sốt cao quá lại có chuyện. Cứu người là hơn hết.”
Thím Tám nhận tiền, rưng rưng nước mắt cảm ơn rối rít rồi vội vã bế đứa bé đi. Mai đứng đó, lòng trĩu nặng. Cô nhìn theo bóng dáng tiều tụy của thím Tám, tự hỏi cuộc đời của họ khó khăn đến mức nào mà ngay cả việc đưa con đi bệnh viện cũng là một gánh nặng.
“Thím Tám khổ lắm con à,” chú Ba thở dài nói với Mai. “Chồng bỏ đi biệt xứ, một mình nuôi ba đứa con nhỏ. Sống dưới gầm cầu đó. Ngày ngày đi lượm ve chai, ai thuê gì làm nấy. Bữa đói bữa no. Thằng nhỏ này là thằng út, bệnh hoài à.”
Mai nghe chú Ba kể mà lòng xót xa. Cô chưa bao giờ tận mắt chứng kiến những mảnh đời khốn khó đến vậy. Trong khi cô vật lộn với việc tìm việc, thì những người như thím Tám lại đang đấu tranh từng ngày để giành giật sự sống cho con cái.
Sau hôm đó, Mai bắt đầu để ý hơn đến những người sống dưới gầm cầu. Mỗi sáng, khi Mai đi ngang qua, cô lại thấy cảnh những đứa trẻ không được đến trường, chơi đùa với nhau bằng những món đồ chơi nhặt được từ bãi rác. Người lớn thì ai nấy đều mang vẻ mệt mỏi, lo toan, ánh mắt khắc khổ vì những lo toan cơm áo gạo tiền.
Mai nhận ra một sự thật đau lòng: cuộc sống của họ là một vòng luẩn quẩn của nghèo đói và bệnh tật. Họ không có bảo hiểm y tế, không có công việc ổn định, không có mái nhà che mưa che nắng. Mỗi khi có ai đó trong gia đình bị bệnh, đó là một gánh nặng khổng lồ, đẩy họ lún sâu hơn vào tuyệt vọng.
Một chiều nọ, Mai thấy Hải đang đứng nói chuyện với một nhóm công nhân xây dựng gần xưởng của chú Ba. Trông họ ai nấy cũng đen sạm vì nắng gió, quần áo lấm lem bùn đất. Hải quay sang giới thiệu Mai với họ: “Đây là Mai, bạn em. Cô ấy cũng đang làm thêm ở đây.”
Một người đàn ông lớn tuổi, có vẻ là thầu phụ, nhìn Mai rồi cười khẩy: “Con gái con đứa làm mấy việc này làm gì cho cực. Lại đây đi chú giới thiệu chỗ khác. Làm nhẹ nhàng hơn nhiều, mà tiền còn nhiều hơn nữa.”
Mai cảm thấy có gì đó bất an trong ánh mắt của ông ta. Cô lịch sự từ chối. Hải cũng nhanh chóng kéo Mai đi, thì thầm: “Coi chừng đó Mai. Mấy ông này hay giới thiệu vào mấy chỗ không lành mạnh lắm đâu. Cẩn thận vẫn hơn.”
Sự việc đó khiến Mai càng nhận ra rằng, trong cái xã hội này, không chỉ có những kẻ lừa đảo tinh vi, mà còn có cả những hiểm nguy rình rập những người phụ nữ yếu thế, đặc biệt là khi họ đang ở trong hoàn cảnh khó khăn. Cuộc sống dưới đáy xã hội càng khiến con người dễ bị tổn thương và bị lợi dụng.
Khi đêm xuống, Mai trở về phòng trọ. Từ cửa sổ, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào vọng lại từ phía gầm cầu. Dù đã có một công việc ổn định hơn, nhưng những hình ảnh về thím Tám, về những đứa trẻ, về những cuộc đời dưới gầm cầu vẫn ám ảnh Mai. Cô biết rằng, "bình minh" của những người đó có lẽ còn "lỗi nhịp" hơn cả cô. Và chính những vấn đề nhức nhối ấy đã tạo nên một bức tranh xã hội đầy ảm đạm, nơi hy vọng và thực tế luôn là hai đường thẳng song song, mãi mãi không thể gặp nhau.