Khi Bình Minh Lỗi Nhịp

Chương 9: Hải và Quyết Định Sinh Tử


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau đó, Mai và Hải vẫn tiếp tục cuộc sống mưu sinh đầy gian khó. Mai vẫn làm ba công việc: sáng phụ quán cà phê cóc, trưa phục vụ quán cơm bình dân, và chiều tối phụ việc ở xưởng sửa xe của chú Ba. Hải thì vẫn bám trụ với công việc phụ hồ ở các công trình, ai thuê gì làm nấy, không ổn định.

Mỗi khi có chút thời gian rảnh, Mai lại rủ Hải về phòng trọ của cô hoặc ngồi quán nước vỉa hè để tâm sự. Họ chia sẻ với nhau những câu chuyện về công việc, về những điều mắt thấy tai nghe ở thành phố này, và cả những nỗi lo lắng về tương lai. Hải là người bạn duy nhất mà Mai có thể hoàn toàn tin tưởng và bộc bạch mọi suy nghĩ lúc này.

Một chiều nọ, khi Mai vừa tan ca ở quán cơm, cô thấy Hải đang ngồi một mình ở công viên, vẻ mặt còn suy sụp hơn cả lần trước. Mai cảm thấy lo lắng, vội vàng chạy đến bên cậu.

“Hải, cậu sao vậy? Có chuyện gì à?” Mai hỏi, giọng đầy quan tâm.

Hải ngẩng lên nhìn Mai, đôi mắt đỏ hoe, quầng thâm hiện rõ. “Mình… mình hết tiền rồi Mai ơi. Chủ thầu họ lại quỵt lương, nói là công trình bị chậm tiến độ nên không có tiền trả. Giờ mình không còn một xu dính túi nữa.”

Mai chết lặng. Cô biết Hải đã làm việc rất vất vả, phơi nắng phơi mưa ở công trường. Việc bị quỵt lương trong thời điểm này là một cú đánh giáng mạnh vào cậu.

“Cậu không có tiền ăn cơm, tiền trọ sao?” Mai hỏi, giọng run run.

Hải gật đầu. “Đúng vậy. Chủ nhà trọ đòi tiền rồi. Mình không biết phải làm sao nữa Mai ơi. Quay về quê thì sợ gia đình buồn, sợ bị hàng xóm cười chê. Mà ở lại đây thì không sống nổi nữa rồi.”

Mai cảm thấy nghẹn ứ nơi cổ họng. Cô hiểu nỗi tuyệt vọng của Hải. Chính cô cũng từng đứng trước bờ vực đó.

“Thôi, cậu đừng lo. Cứ qua phòng mình ở tạm vài bữa. Tiền ăn thì mình còn chút đỉnh, mình lo được,” Mai nói, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. “Rồi mình cùng tìm cách. Không lẽ lại bó tay chịu chết ở đây sao?”

Hải nhìn Mai, ánh mắt đầy biết ơn nhưng cũng chất chứa sự dằn vặt. “Mình không muốn làm phiền cậu nữa Mai. Cậu cũng đang khó khăn mà.”

“Bạn bè thì phiền gì chứ! Hơn nữa, cậu ở đây một mình, mình cũng không yên tâm,” Mai nói kiên quyết.

Vậy là Hải chuyển sang ở chung phòng trọ với Mai và Ly. Ba người chen chúc trong căn phòng vỏn vẹn mười mét vuông. Dù chật chội và bất tiện, nhưng sự hiện diện của Hải đã giúp Mai cảm thấy bớt cô đơn hơn trong cuộc chiến sinh tồn này.

Tuy nhiên, sự lo lắng về tài chính vẫn là một gánh nặng đè nặng lên cả ba. Ly cũng thường xuyên phải đi làm thêm đến kiệt sức. Mai thì cố gắng làm nhiều ca hơn, thậm chí nhận những việc vặt vãnh mà không ai muốn làm.

Một đêm nọ, khi Mai đang đi ngủ, cô bỗng nghe tiếng Hải nói chuyện điện thoại khe khẽ ở góc phòng. Giọng cậu ta đầy vẻ lo lắng và có chút bí hiểm. Mai cố gắng lắng nghe, dù không muốn nghe lén.

“Dạ, em biết rồi… Chỉ cần số tiền đó thôi ạ?… Dạ em sẽ làm… Em không còn lựa chọn nào khác…”

Mai cảm thấy một dự cảm không lành. Sáng hôm sau, khi Mai vừa thức dậy, cô thấy Hải đã đi đâu mất. Trên bàn có để lại một tờ giấy nhỏ.

“Mai, mình xin lỗi vì đã không nói với cậu. Mình đã tìm được một công việc rồi. Mình phải đi ngay để bắt đầu. Cậu đừng lo cho mình. Mình sẽ ổn thôi. Cảm ơn cậu vì tất cả. Hải.”

Mai cầm tờ giấy, lòng đầy bất an. Công việc gì mà phải đi ngay như vậy? Và tại sao Hải lại không nói rõ với cô? Cô cố gắng gọi điện thoại cho Hải, nhưng không ai bắt máy.

Nỗi lo lắng trong lòng Mai càng lớn dần khi những ngày tiếp theo trôi qua mà Hải vẫn bặt vô âm tín. Cô hỏi han Ly, nhưng Ly cũng không biết. Mấy ngày liền, Mai không thể tập trung làm việc. Cô cứ lo sợ Hải đã dính vào chuyện gì đó nguy hiểm. Cô biết, trong cái xã hội đầy rẫy cạm bẫy này, khi con người bị đẩy đến bước đường cùng, họ rất dễ đưa ra những quyết định sai lầm, những quyết định có thể thay đổi cả cuộc đời họ.

Tên của ông Hoàng, của trung tâm gia sư lừa đảo, lại hiện lên trong tâm trí Mai. Chính những kẻ lừa đảo, những kẻ chèn ép lao động như ông ta đã đẩy những người trẻ như Hải vào cảnh tuyệt vọng, đến mức phải lựa chọn những con đường rủi ro.

Những ngày tháng chờ đợi Hải trở về là những ngày dài nhất trong cuộc đời Mai. Cô không biết liệu "bình minh" của Hải, hay của chính cô, có còn cơ hội nào để sửa chữa những "lỗi nhịp" đau lòng này nữa hay không.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.