khi cảnh hôn không còn là diễn

Chương 4: Cảm Xúc Thật Không Có Trong Kịch Bản


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, đoàn phim khởi động sớm.

Không khí vẫn sôi nổi như mọi ngày, chỉ có hai người — Cố Trạch Dương và Lâm Tư Nhiên — dường như né tránh nhau một cách kín đáo.

Không ai nói ra, nhưng cả đoàn đều cảm nhận được điều gì đó đang thay đổi.

Sự ăn ý trong diễn xuất giữa họ gần như hoàn hảo — quá mức hoàn hảo, đến mức không còn giống “bạn diễn” nữa.

Đạo diễn Trương, người nổi tiếng tinh mắt, cau mày nhìn màn hình monitor rồi thở dài:

“Không biết nên vui hay lo. Cảm xúc của họ… thật đến mức kịch bản đang bị đè bẹp.”

Trợ lý đạo diễn hỏi nhỏ:

“Ý thầy là nên chỉnh lại thoại?”

“Không, cứ để họ diễn như thế. Có những thứ không thể viết ra bằng chữ.”

Buổi trưa, đoàn nghỉ tại resort ven biển.

Ánh nắng hắt xuống cát trắng, gió biển thổi mát rượi.

Mọi người rủ nhau đi ăn hải sản, chỉ còn Tư Nhiên ngồi một mình dưới hiên nhà, cầm kịch bản đọc lại.

Cô lật đến cảnh tiếp theo — đoạn chia tay.

Trong phim, nhân vật nữ phát hiện nam chính giấu thân phận thật, rời đi trong đau khổ.

Cô khẽ cười.

“Giấu thân phận thật…”

Câu đó làm cô nghĩ đến Cố Trạch Dương.

Anh ngoài đời còn bí ẩn hơn cả nhân vật anh đóng.

Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:

“Em đọc kịch bản chăm thật.”

Cô quay lại, thấy anh đang cầm chai nước, ánh mắt thoáng mệt mỏi nhưng vẫn dịu dàng.

“Tôi chỉ xem lại để nhớ cảm xúc.”

“Cảm xúc?” – Anh khẽ cười – “Nếu em cứ nhập vai sâu thế này, có ngày sẽ không phân biệt được đâu là phim, đâu là thật.”

“Anh thì khác sao?” – Cô đáp, ánh mắt thẳng thắn. – “Anh bảo mình không thật, nhưng mỗi lần anh nhìn tôi, anh đều quên mất máy quay.”

Không khí đột ngột im lặng.

Chỉ còn tiếng sóng vỗ bờ.

Anh cười nhạt, hơi nghiêng đầu:

“Em đang trách tôi à?”

“Không. Tôi chỉ… không muốn bị anh coi là công cụ để nhập vai.”

Anh nhìn cô vài giây, rồi chậm rãi đáp:

“Nếu tôi nói… không phải nhập vai thì sao?”

Cô khựng lại, tim đập loạn.

Nhưng chưa kịp nói gì, trợ lý chạy đến:

“Anh Cố! Đạo diễn gọi anh gấp để bàn lại phân cảnh chiều nay!”

Anh chỉ kịp nói:

“Chúng ta nói chuyện sau.”

Rồi rời đi, để cô ngồi lại, lòng rối như tơ vò.

Buổi chiều, cảnh quay diễn ra bên bờ biển.

Ánh hoàng hôn rực rỡ, trời chuyển dần sang cam đỏ.

Đó là phân đoạn chia tay – cảnh cảm xúc nhất phim.

Cô mặc váy trắng, tóc buông nhẹ.

Anh trong bộ sơ mi đen, tay cầm vali.

Hai người đứng cách nhau vài mét.

“Anh giấu tôi mọi thứ… Cả tình cảm, cả con người thật của anh.” – cô nghẹn ngào.

“Nếu anh nói, em sẽ rời đi. Nếu anh im lặng, em vẫn rời đi. Vậy nói để làm gì?” – anh đáp, giọng trầm thấp.

Theo kịch bản, cô quay lưng bỏ đi, nước mắt rơi.

Nhưng khi máy quay tới gần, Cố Trạch Dương đột nhiên bước tới, ôm chầm lấy cô từ phía sau.

Không có trong kịch bản.

Đạo diễn định hét “Cắt!”, nhưng rồi lại dừng.

Ống kính bắt được khoảnh khắc anh siết cô thật chặt, giọng run run:

“Đừng đi.”

Cả đoàn lặng đi.

Cô cứng người, cảm giác tim mình bị bóp nghẹt.

Cảnh hoàng hôn, gió biển, tiếng tim đập, tất cả hòa làm một.

“Anh Cố…” – cô thì thầm – “Không có đoạn này trong kịch bản…”

“Anh biết.” – Anh cúi đầu, nói rất nhỏ – “Nhưng có cảm xúc này, lại là thật.”

“Cắt!”

Tiếng đạo diễn vang lên, nhưng chẳng ai nhúc nhích.

Một lúc sau, ông mới cười lớn:

“Tốt! Tuyệt vời! Giữ nguyên cảnh này! Thật hơn cả mong đợi!”

Mọi người phá lên vỗ tay.

Còn cô, chỉ biết đứng đó, không dám nhìn vào mắt anh.

Bởi vì, nếu nhìn, cô sợ mình sẽ tin rằng anh nói thật.

Tối hôm ấy, mạng xã hội lại nổ tung.

Hashtag #CốTrạchDương_LâmTưNhiên_HoàngHônBiển lọt top 1 hot search trong chưa đầy 1 giờ.

Hàng loạt video hậu trường bị rò rỉ — khoảnh khắc anh ôm cô, ánh mắt tha thiết, nét mặt đau khổ.

Dưới phần bình luận, hàng chục nghìn người hò reo:

“Không ai nhìn thế mà bảo không yêu được!”

“Đây là phim hay là thật đời?”

“Lâm Tư Nhiên – Cố Trạch Dương, cưới đi thôi!!!”

Công ty quản lý lập tức gọi điện cho cả hai.

Quản lý của anh giọng nghiêm:

“Trạch Dương, cậu đang làm rối kế hoạch truyền thông. Chúng tôi đã sắp lịch công khai dự án mới, cậu không được để tin đồn này ảnh hưởng.”

Anh chỉ đáp gọn:

“Tôi sẽ xử lý.”

Trong khi đó, quản lý của cô – chị Hà – nổi giận:

“Em định làm gì vậy? Em biết fan anh ta độc miệng lắm không? Một lời đồn cũng đủ kéo em xuống đáy!”

“Em không cố ý…” – Tư Nhiên khẽ nói.

“Không cố ý? Vậy giải thích đi, sao cảnh đó lại có thật cảm xúc thế hả?!”

Tư Nhiên im lặng.

Cô không thể nói, vì chính cô cũng không biết ranh giới đó biến mất từ khi nào.

Đêm xuống.

Cả resort chìm trong tiếng sóng và mùi biển mặn.

Cô ngồi ngoài ban công, điện thoại trên bàn sáng lên — tin nhắn từ anh.

Cố Trạch Dương: “Ra ngoài một lát. Tôi chờ ở bãi biển.”

Cô do dự vài giây, rồi khoác áo khoác, đi ra.

Ánh trăng phản chiếu lên mặt biển, dịu dàng mà mờ ảo.

Anh đứng đó, một mình, tay đút túi, gió thổi làm tóc rối nhẹ.

“Anh tìm tôi có chuyện gì?”

“Vì tin đồn?”

“Không. Vì tôi muốn nói chuyện thật, không phải với bạn diễn.”

Cô sững lại.

“Anh đang nói gì vậy?”

“Tôi không muốn cứ đứng trước máy quay mới được chạm vào em. Tôi không muốn gọi tên em chỉ khi đạo diễn ra lệnh.”

Lời anh tuôn ra, dồn nén, chân thật.

“Tư Nhiên, tôi nghĩ mình đã vượt qua giới hạn rồi.”

Cô hít sâu, tim như thắt lại:

“Anh đang nhầm giữa vai diễn và bản thân. Anh chỉ nhập vai quá sâu thôi.”

Anh cười, nụ cười buồn hiếm thấy:

“Nếu là nhập vai, sao đến khi máy quay tắt, tôi vẫn nhớ cảm giác được ôm em?”

Cô quay đi, không dám nhìn.

“Anh nói như thế, anh có biết mình đang khiến mọi thứ rối tung không?”

“Tôi biết. Nhưng tôi không thể giả vờ thêm nữa.”

Anh bước lại gần, dừng cách cô chỉ vài bước.

“Em sợ gì?”

“Sợ tin vào điều không thật.”

“Vậy nếu tôi nói, nó là thật?”

Cô im lặng, nước mắt lăn dài.

Gió biển lạnh buốt, nhưng giọng anh lại ấm đến lạ.

“Tư Nhiên, có thể em không tin, nhưng tôi… đã thật sự thích em.”

Một hồi lâu, cô mới cất tiếng, khẽ run:

“Anh biết mình đang nói gì không? Anh có biết chỉ một lời đó, đủ khiến tôi mất tất cả?”

“Anh biết.” – Anh tiến lại, ánh mắt kiên định. – “Nhưng nếu không nói, tôi sợ mình sẽ mất em.”

Cô lùi lại một bước, cười khẽ, nhưng là nụ cười nghẹn:

“Anh Cố, chúng ta đang trong phim. Cả thế giới nhìn vào. Một lời yêu, ở sai thời điểm, có thể phá hủy cả hai.”

“Nếu là thật, nó đáng để phá hủy.”

Câu nói ấy như một nhát dao vừa đau vừa ngọt.

Cô quay đi, không muốn để anh thấy đôi mắt đỏ hoe:

“Ngày mai còn cảnh quay. Về nghỉ sớm đi.”

Anh không nói gì thêm.

Chỉ đứng đó, nhìn theo bóng lưng cô dần khuất.

Trên cát, dấu chân của hai người song song một đoạn ngắn rồi rẽ về hai hướng.

Đêm ấy, Tư Nhiên không ngủ được.

Trong đầu cô chỉ quanh quẩn lời anh nói.

“Nếu là thật, nó đáng để phá hủy.”

Cô mở điện thoại, đọc bình luận trên mạng — hàng trăm tin đồn, hàng nghìn lời suy đoán.

Giữa biển thông tin ấy, cô thấy một dòng bình luận nổi bật nhất:

“Có những ánh mắt không thể diễn. Chỉ có thể là thật.”

Cô khẽ cười.

Có lẽ, cả thế giới đều nhận ra — chỉ riêng cô cố chối bỏ.

Sáng hôm sau, đạo diễn thông báo:

“Cảnh cuối sẽ quay trong ba ngày tới. Sau đó phim đóng máy.”

Không khí đoàn phim vui mừng, nhưng trong lòng cô lại trống rỗng.

Ba ngày nữa, tất cả sẽ kết thúc.

Sau đó, cô và anh… chỉ còn là hai người xa lạ.

Trợ lý hỏi:

“Chị Tư Nhiên, chị ổn chứ?”

“Ổn.” – Cô đáp khẽ, nhưng đôi mắt lại lộ ra sự mệt mỏi.

Ở phía xa, Cố Trạch Dương cũng đang nhìn cô.

Ánh nhìn của anh – vẫn như cũ – trầm tĩnh, dịu dàng, và không hề giấu giếm.

Trên bầu trời, mây tan dần.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn đi những thứ chưa kịp nói ra.

Còn lại, chỉ là hai người — đang cố gắng diễn tròn vai, trong khi trái tim họ đã không còn thuộc về kịch bản nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×