khi chúng ta còn yêu

Chương 3: Lối Nhỏ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Quán cà phê Lối Nhỏ nằm nép mình giữa những tán cây cổ thụ trên phố Nguyễn Du. Cửa gỗ sơn màu xanh rêu, bảng hiệu chữ viết tay giản dị. Mùi cà phê rang thơm nồng theo gió lùa ra ngoài, quyện với hương hoa sữa thoang thoảng của mùa thu Hà Nội.

Minh An đến sớm mười phút. Cô chọn chiếc bàn cạnh cửa sổ, từ đây có thể nhìn ra đường, nơi ánh nắng cuối chiều đổ vàng lên từng viên gạch lát vỉa hè. Trước mặt cô là ly latte nóng, bọt sữa trắng muốt, hơi nước bốc nhẹ như muốn xoa dịu cơn hồi hộp trong lòng.

Cửa quán mở ra, tiếng chuông leng keng vang lên. Lâm Khôi bước vào, dáng cao gầy, chiếc máy ảnh treo hờ bên vai. Anh mặc áo sơ mi trắng, tay xắn nhẹ, quần kaki màu nâu nhạt. Không quá chỉn chu, nhưng gọn gàng và ấm áp.

– Cô đến sớm. – Anh mỉm cười khi nhìn thấy cô.
– Tôi quen vậy rồi. – Minh An khẽ đáp, cố giữ giọng bình thản.

Anh gọi một ly Americano, rồi ngồi đối diện cô. Khoảnh khắc im lặng đầu tiên không gượng gạo như cô nghĩ. Họ chỉ ngồi đó, để những âm thanh quen thuộc của quán cà phê lấp đầy khoảng trống: tiếng muỗng khuấy trong ly, tiếng gió nhẹ, tiếng cửa mở ra đóng vào.

– Ảnh của anh… – Minh An mở lời – …không giống những tấm tôi từng thấy.
– Khác ở đâu? – Anh nghiêng đầu hỏi.
– Chúng… không cố làm mọi thứ đẹp hơn. Nhưng lại khiến người ta muốn nhìn lâu hơn.

Lâm Khôi bật cười, ánh mắt anh dịu lại:
– Tôi chỉ chụp thứ mình thấy. Không thêm, không bớt. Nếu khoảnh khắc đã đẹp, việc của tôi là giữ lại.

Câu nói ấy khiến cô im lặng vài giây. “Không thêm, không bớt” – đơn giản vậy thôi mà sao nghe như một lời an ủi dành riêng cho cô.

Họ nói về công việc, về những chuyến đi. Anh kể những năm sống ở nước ngoài, chụp ảnh từ những con phố nhỏ ở Paris đến những ngôi làng ven biển Ý. Còn cô kể về thế giới của những bản thảo, về niềm vui khi tìm ra câu chữ vừa vặn cho một đoạn văn.

– Cô từng nghĩ sẽ viết một cuốn sách của riêng mình chưa? – Anh hỏi.
– Chưa. – Cô lắc đầu, mỉm cười nhẹ – Tôi thích đứng sau câu chuyện của người khác hơn.

Cuộc trò chuyện kéo dài hơn cô tưởng. Ly latte đã nguội, ánh nắng ngoài cửa cũng nhạt dần. Khi họ rời quán, trời đã ngả hoàng hôn, phố Nguyễn Du nhuộm màu cam ấm áp.

Đi được vài bước, Lâm Khôi bỗng dừng lại, giơ máy ảnh lên:
– Nhìn sang kia một chút.

Minh An hơi ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo. Tiếng tách vang lên.

– Khoảnh khắc này đẹp lắm. – Anh nói, ánh mắt như giữ lại điều gì đó sâu hơn cả lời nói.

Họ chia tay trước cổng công viên Thống Nhất. Anh nói sẽ gửi tấm ảnh vừa chụp. Cô gật đầu, bước đi, lòng nhẹ bẫng nhưng lại đầy những gợn sóng nhỏ.

Đêm hôm đó, khi mở email, cô thấy một tệp ảnh duy nhất. Trong ảnh, cô đứng bên đường, ánh hoàng hôn phủ lên gương mặt, và đôi mắt như đang chờ một điều gì đó mà chính cô cũng không rõ.

Phía dưới là một dòng chữ ngắn:

“Mọi câu chuyện đều bắt đầu từ một khoảnh khắc.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.