khi địa ngục trống rỗng

Chương 3: Hồ Sơ Mất Tích và Lời Nguyền Hóa Đá


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh chạy như bay trên con đường đã được phủ một lớp sương mù xám xịt và mùi lưu huỳnh. Tiếng xào xạc và tiếng gầm gừ của ông Tám mục rữa dần xa, bị nuốt chửng bởi sự tĩnh lặng chết chóc. Anh không dám ngoảnh lại, chỉ hướng thẳng đến nơi duy nhất có thể lưu trữ lịch sử bị lãng quên của Vọng Nguyệt: Thư viện Thị trấn. Anh cần câu trả lời để không phải chết vô nghĩa, và quan trọng hơn, để tìm ra cách cứu Mai.

Minh lao vào bên trong tòa nhà Thư viện cũ kỹ, tường vôi xám xịt. Cánh cửa gỗ nặng nề két... lên một tiếng chói tai, vang vọng trong không gian lạnh lẽo, đầy mùi giấy mốc và bụi. Không có nhân viên, không có người đọc, chỉ có hàng ngàn cuốn sách im lìm trên kệ. Minh thở dốc, lao thẳng vào khu vực tài liệu lịch sử địa phương. Anh lật tung các tập hồ sơ cũ, tay anh run lên vì hỗn loạn và sợ hãi.

Sau gần nửa giờ tìm kiếm điên cuồng, Minh tìm thấy một cuốn sổ ghi chép bìa da đã bong tróc, bị giấu kín dưới đáy một ngăn kéo. Nó thuộc về bà Mẫn, cựu thủ thư, người đã giữ vị trí này suốt năm mươi năm. Cuốn sổ không phải là nhật ký cá nhân mà là một bản ghi chép bí mật về những "Sự kiện Bất Thường". Minh bắt đầu đọc. Từng dòng chữ viết tay run rẩy, bằng mực đã phai màu, kể về những vụ mất tích hàng loạt xảy ra định kỳ mỗi năm mươi năm. Các sự kiện này đều trùng với những đêm trăng tròn tháng Bảy kỳ lạ. Bà Mẫn gọi đó là "Kỳ Triệu Hồi".

Minh phát hiện ra chi tiết quan trọng nhất: một bản đồ phác thảo Vọng Nguyệt với những ký hiệu kỳ lạ. Bản đồ đánh dấu Cây Bàng Hồn là trung tâm, gọi nó là "Cổng Hư Vô". Bên cạnh là những ghi chú về một Lễ Tế Hồn Cổ bí ẩn, một nghi thức được thực hiện bởi một giáo phái địa phương nhằm duy trì sự "trao đổi linh hồn" với một "Không Gian Bên Dưới"—cái mà họ gọi là Địa ngục. Theo ghi chép, nghi thức này cần một linh hồn tinh khiết để làm vật "thế chấp", giữ cho cánh cổng đóng lại.

Sống lưng Minh cứng lại. Anh chuyển sang tập tài liệu mất tích chính thức. Hồ sơ của em gái anh, Mai, nằm trong một tập hồ sơ bị đánh dấu đỏ, dán nhãn "KHÔNG KẾT LUẬN". Minh mở trang cuối cùng. Thay vì kết luận của cảnh sát, có một dòng chữ viết tay bị gạch đi: “Không chết. Đã bị mang đi thế chỗ.” Chữ viết này là của Bà Mẫn. Minh hiểu ra: Mai không phải là nạn nhân ngẫu nhiên. Cô bé là vật thế chấp, vật tế cuối cùng để giữ cho Địa ngục đóng lại bảy năm trước. Và bây giờ, phong ấn đó đã hết hạn, Địa ngục đã từ chối vật thế chấp của nó, hoặc tệ hơn, đã đến để lấy nốt những thứ nó cần.

Đúng lúc đó, một tiếng động nhỏ lạch cạch vang lên từ cuối hành lang. Minh vội vã giấu cuốn sổ vào túi áo. Anh nín thở, lắng nghe. Một bóng người chậm rãi xuất hiện. Không phải một cái xác mục nát. Đó là một người phụ nữ trẻ, toàn thân phủ đầy bụi bẩn, mái tóc dài rối bù che gần hết khuôn mặt. Cô ta đang cầm một con dao bếp cùn. Cô tiến gần, đôi mắt đỏ ngầu, và Minh nhận ra đó là cô giáo Hà, người dạy văn cấp ba của anh.

"Anh Minh..." Giọng cô Hà rít lên, méo mó và đau đớn, "Về với bọn tôi đi. Nơi này đã bị nguyền rủa. Sự sống chỉ là một lời nói dối." Cô ta không vồ vập như ông Tám, mà di chuyển đầy mưu mẹo, như đang chơi trò đuổi bắt. Bỗng nhiên, cô Hà hét lên một tiếng đau đớn và khuỵu xuống. Minh thấy một vật sắc nhọn vừa bay qua đầu anh và găm vào vai cô Hà.

Một giọng nói nhỏ, lạnh lùng vang lên từ góc tối: "Đừng lãng phí thời gian với chúng. Chúng không còn là người nữa."

Minh nhìn thấy một cô gái trẻ, mảnh khảnh, đang đứng sau một chồng sách cao. Cô ta mặc áo khoác hoodie màu đen, khuôn mặt lấm lem bụi và máu khô, tay cầm một chiếc ná cao su được buộc bằng dây da thô, vừa bắn một viên đạn đá chính xác vào vai cô giáo Hà. Cô ta là người sống. Cô ta là người duy nhất còn lại.

"Đi theo tôi!" Cô gái hét lên, không chờ câu trả lời, cô ta lách qua khe hẹp giữa các kệ sách và biến mất vào bóng tối của thư viện. Cô giáo Hà đang loạng choạng đứng dậy, gầm gừ giận dữ. Minh không chần chừ, anh biết mình vừa tìm thấy một đồng minh (hoặc một kẻ điên). Anh chạy theo cô gái, lao mình vào lối đi hẹp, bỏ lại phía sau tiếng rít gào của kẻ đã chết và những hồ sơ về sự mất tích của em gái anh. Cô gái hướng về phía một cánh cửa hầm bí mật được che giấu phía sau giá sách, và Minh biết rằng, theo bản đồ của bà Mẫn, họ đang tiến về Nhà thờ đá cũ, một công trình được đánh dấu là nơi chôn cất những bí mật cổ xưa của Vọng Nguyệt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×