Cô gái dẫn Minh xuyên qua một mê cung hầm tối. Cô bé mở một cánh cửa sắt gỉ sét được giấu kín sau giá sách cuối thư viện. Bên dưới là một cầu thang đá xoắn ốc dẫn sâu xuống lòng đất. Minh đi theo, cảm nhận rõ rệt sự thay đổi của không khí: nó trở nên đặc quánh, lạnh buốt, và mùi lưu huỳnh ở đây lại trở nên nồng hơn. Tiếng gào thét thất thanh của cô giáo Hà từ phía trên dần tắt lịm.
Họ xuống đến một căn hầm rộng lớn, được xây bằng đá xám, mang kiến trúc Gothic cổ kính nhưng đã bị lãng quên từ lâu. Đây chính là Nhà thờ Đá Cũ được đánh dấu trên bản đồ của bà Mẫn. Những vòm đá cao vút, giờ đây chỉ còn là nơi trú ngụ của bóng tối. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin cầm tay của cô gái chỉ đủ để Minh nhìn thấy những bàn thờ đá đổ nát và những bức tượng thần thánh bị đập vỡ, bị vấy bẩn bởi một lớp bùn đen khô cứng.
"Chúng ta an toàn ở đây, tạm thời," cô gái nói, giọng cô bé trầm và mệt mỏi. Cô quay lại, đôi mắt cảnh giác nhìn thẳng vào Minh. Cô bé không quá hai mươi tuổi, khuôn mặt lấm lem bụi và mồ hôi, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh và già dặn hơn tuổi.
"Cô là ai? Cô có biết chuyện gì đang xảy ra không?" Minh hỏi dồn, hơi thở vẫn còn gấp gáp.
"Tôi là Hương. Và tôi biết. Đây không phải lần đầu tiên," cô gái trả lời, rồi đưa tay lên sờ vào chiếc áo hoodie đen của mình. "Mọi người đều đã biến mất. Nhưng không phải họ bỏ đi. Họ bị Địa ngục từ chối."
Hương giải thích, giọng cô bé đầy rẫy sự mệt mỏi của người phải mang một gánh nặng quá lớn. Cô bé là người thừa kế cuối cùng của một dòng họ đã bảo vệ bí mật Địa ngục hàng thế kỷ. "Địa ngục không phải là nơi tra tấn bằng lửa. Nó là một phòng giam năng lượng. Nó giữ những linh hồn xấu xa, tàn bạo, bị đẩy xuống từ thế giới này. Nhưng cứ mỗi năm mươi năm, hoặc khi vật thế chấp bị suy yếu, phong ấn sẽ mở ra một vết nứt."
"Vật thế chấp... là em gái tôi," Minh thều thào, siết chặt cuốn sổ của bà Mẫn trong túi.
"Đúng. Em gái anh đã giữ Địa ngục đóng suốt bảy năm. Nhưng cánh cổng đã quá mòn mỏi. Khi nó mở ra, nó không chỉ đơn thuần là giải phóng. Nó đang tìm cách cân bằng. Địa ngục trống rỗng, và nó đang trả lại những gì nó từng giam giữ để yêu cầu những linh hồn đang sống thế chỗ." Hương chỉ vào những vòm đá: "Những người này là 'Đã Về'. Họ không phải ma, không phải quỷ. Họ là những người đã chết, nay được 'thả' về để lấy đi những linh hồn đang sống."
Bỗng nhiên, một tiếng động lách cách vang lên từ cuối hầm. Ba cái bóng đen, méo mó xuất hiện. Họ là những "Đã Về" khác, bị thu hút bởi tiếng nói của con người. Chúng di chuyển chậm rãi, nhưng trong đôi mắt hõm sâu của chúng hiện lên sự khao khát man rợ.
"Đi!" Hương hét lên, kéo tay Minh vào một căn hầm nhỏ hơn, được che khuất bởi một tấm màn rách nát.
Trong căn hầm nhỏ, Minh nhìn thấy một chiếc bàn đá cổ, trên đó bày la liệt những đồ vật kỳ lạ: những chiếc lọ thủy tinh chứa đầy chất lỏng đen, các biểu tượng cổ bằng xương, và một cuốn sách da dày cộp.
Hương vội vàng lật cuốn sách. "Chúng ta chỉ còn chưa đầy hai mươi tư giờ. Anh thấy cái cây Bàng Hồn chứ? Nó là Cổng Vào/Ra. Khi nó chảy hết chất lỏng đen đó, cánh cổng sẽ mở hoàn toàn. Chúng ta phải thực hiện Nghi Thức Cân Bằng Cổ để đóng nó lại."
Hương chỉ vào một trang trong cuốn sách, nơi có vẽ hình ảnh một nghi thức phức tạp và các vật phẩm cần thiết. Cô bé nhìn thẳng vào Minh, ánh mắt đầy áp lực: "Điều đầu tiên chúng ta cần là một vật đã được sử dụng trong nghi thức cuối cùng. Nó được gọi là Chiếc Khóa Bằng Xương—một vật phẩm của người đã từng thực hiện nghi thức tế. Và nó nằm ở khu vực lăng mộ tổ tiên của tôi, trong khu phố cổ."
Minh không còn sợ hãi nữa, chỉ còn sự tuyệt vọng. Anh đã tìm thấy một manh mối, nhưng cái giá phải trả quá lớn. Anh nhìn Hương, cô gái đang gánh vác số phận của cả một thị trấn. Anh biết đây không phải là một trò chơi hay một truyền thuyết nữa.
"Chúng ta sẽ đi," Minh nói. "Nhưng cô phải hứa với tôi một điều. Nếu chúng ta thành công, tôi phải được biết Mai đang ở đâu."
Hương gật đầu, khuôn mặt lấm lem bụi trở nên nghiêm nghị. "Nếu chúng ta sống sót, tôi sẽ đưa anh đến Không Gian Bên Dưới. Nơi Địa ngục đang giam giữ em gái anh... như một viên pin."