Sáng sớm, quán cà phê bên đường còn vắng người. Ánh nắng len qua khung cửa kính, chiếu những tia sáng vàng nhạt xuống mặt bàn gỗ, tạo nên một không gian vừa ấm áp vừa tĩnh lặng. Linh bước vào, tay ôm cặp sách dày cộp, mắt dõi theo menu trên bảng đen. Hơi thở của cô khẽ hẫng khi phát hiện ra một chiếc bàn trống cạnh cửa sổ – nơi ánh sáng rọi vào vừa đủ để đọc sách.
Trong khoảnh khắc ấy, một cơn gió nhẹ thổi, đưa mùi cà phê rang xay thơm nồng đến tận giác quan. Linh đặt cặp xuống, chưa kịp ngồi thì… va vào ai đó.
“Ôi, xin lỗi!” – giọng nói nam trầm ấm vang lên. Linh ngẩng đầu, mắt chạm mắt anh. Hạo đứng trước mặt, một nụ cười dịu dàng nhưng lạ kỳ khiến tim Linh nhói lên một cảm giác quen thuộc đến lạ thường.
Anh ta cũng khẽ lùi lại, vẻ bối rối: “Không sao đâu, chắc là do tôi… vội quá.”
Linh hít một hơi, cố bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rối như tơ vò. Một cảm giác quen thuộc len lỏi vào từng tế bào – như thể cô đã gặp người này đâu đó, trong một giấc mơ hay một ký ức xa xăm mà chưa thể gọi tên.
Hạo đưa tay ra: “Tôi là Hạo.”
Linh hơi ngập ngừng, nhưng rồi cũng nở nụ cười: “Linh.”
Họ bắt tay nhau, và trong cái chạm ấy, Linh bỗng thấy tim mình đập nhanh lạ thường. Một dòng ký ức mờ nhạt ùa về: một buổi chiều nắng, hai đứa trẻ chơi đùa bên hồ nước, tiếng cười vang vọng… nhưng hình ảnh ấy quá mờ nhạt để cô có thể nhận ra toàn bộ.
Hạo cầm menu, nhìn Linh, ánh mắt như dò xét nhưng không quá xâm nhập. “Cà phê ở đây ngon lắm. Cậu thường đến quán này sao?”
“À… cũng không hẳn, chỉ là hôm nay tiện đường thôi.” Linh trả lời, cố gắng giữ giọng bình thường. Nhưng cô biết, đây không chỉ là một cuộc gặp tình cờ đơn thuần.
Họ chọn một góc, cùng ngồi, và câu chuyện nhỏ bắt đầu. Từ việc cà phê ngon đến những thói quen buổi sáng, từ những câu chuyện nhỏ nhặt đến những chi tiết vô tình tiết lộ về nhau. Mỗi câu chữ, mỗi cử chỉ đều khiến Linh cảm nhận một mối liên kết kỳ lạ – như thể định mệnh đang nở hoa ngay trước mắt cô.
Chợt Hạo nhăn mặt, lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ. “Mình phải đi sớm rồi. Nhưng… cậu có thể cho mình số điện thoại không? Mình muốn… tiếp tục nói chuyện.”
Linh hơi bối rối, nhưng rồi vẫn đưa số. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ chạm nhau, và cả hai đều thấy tim mình dường như rung lên một nhịp lạ. Một dự cảm vừa ngọt ngào vừa hồi hộp lan tỏa – rằng cuộc gặp này sẽ không dừng lại ở một khoảnh khắc tình cờ.
Khi Linh rời quán, bước chân vẫn còn lạc nhịp, cô không khỏi ngoái đầu nhìn lại. Hạo cũng đứng đó, nhìn theo cô, một nụ cười mỏng manh nhưng đầy ẩn ý nở trên môi. Và trong lòng cả hai, một tiếng gọi vô hình vang lên – định mệnh…
Một ngày bình thường bắt đầu bằng cà phê, nhưng với Linh và Hạo, đó lại là khởi đầu của một câu chuyện vượt thời gian, nơi những ký ức mơ hồ và những rung động đầu đời hội tụ, dẫn dắt họ đến những thử thách, những bí mật và cả những lời hứa ngọt ngào trong tương lai.