Đêm xuống, ánh đèn vàng nhạt chiếu qua khung cửa sổ, hắt lên mặt Linh những đường sáng mỏng manh. Cô nằm trên giường, nhưng tâm trí lại không thể ngủ yên. Hình ảnh Hạo hôm gặp ở quán cà phê cứ lởn vởn trong đầu, ánh mắt dịu dàng, nụ cười ẩn chứa điều gì đó vừa thân quen vừa xa lạ.
Linh nhắm mắt lại, và giấc mơ đến – những cảnh tượng mờ ảo như đang được quay lại từ một bộ phim cũ mà cô không hề xem. Một hồ nước trong xanh, ánh nắng dịu dàng chiếu xuống mặt nước, tiếng cười trẻ con vang vọng. Cô thấy một cậu bé chạy đến, đôi mắt sáng như biết nói, và một cô bé đứng đó, hơi bối rối nhưng rực rỡ. Cả hai chạm tay vào nhau, một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng khiến tim cô nhói lên.
Sáng hôm sau, Linh thức dậy với cảm giác nặng nề trong lòng. Cô không thể giải thích tại sao những hình ảnh trong giấc mơ lại gợi nhắc về Hạo, về buổi sáng hôm qua. Thậm chí, có những chi tiết rất nhỏ – cách Hạo cười, cách anh nhíu mày khi tập trung – khiến Linh cảm giác như đã thấy cả trăm lần trong một cuộc sống khác.
Trong những ngày tiếp theo, giấc mơ ấy lặp lại nhiều lần. Không chỉ một lần, mà hầu như mỗi đêm, Linh đều thấy những cảnh quen thuộc với Hạo: những con đường nhỏ rợp lá vàng, tiếng chim hót trong vườn, cả những cái nắm tay vô tình nhưng ấm áp. Mỗi lần thức dậy, trái tim cô lại đập nhanh hơn, và nụ cười vô thức hiện lên trên môi.
Cô bắt đầu ghi chép lại từng chi tiết trong sổ tay, như một cách để kiểm chứng cảm giác của mình. Những ghi chú đầy mơ hồ, nhưng khi nhìn lại, Linh thấy có một thứ gì đó liên kết tất cả – một mảnh ghép mà cô chưa kịp nhận ra, nhưng dường như đang dẫn lối cô đến Hạo.
Một buổi chiều, Linh tình cờ gặp Hạo trong công viên. Ánh mắt họ chạm nhau, và một lần nữa, cô thấy tim mình rung lên như trong giấc mơ. Hạo cười, kéo ghế bên cạnh cô: “Hình như tớ đã thấy cậu đâu đó rồi… nhưng không nhớ rõ.”
Linh ngẩn người, không biết có nên chia sẻ những giấc mơ kỳ lạ hay giữ riêng cho mình. “Mình cũng… cảm giác vậy. Như đã gặp nhau từ rất lâu rồi.”
Hạo nhướng mày, ánh mắt vừa tò mò vừa trầm tư. “Thật sao…? Kỳ lạ nhỉ. Có thể… chúng ta gặp nhau lần đầu mà lại thấy quen thuộc?”
Cả hai im lặng một lúc, để cảm giác ấy len lỏi vào tim. Linh thầm nghĩ: Có lẽ đây không phải là ngẫu nhiên. Có lẽ… định mệnh đang nhắc nhở chúng ta về một điều gì đó mà mình đã quên.
Những ký ức mơ hồ không còn chỉ là giấc mơ nữa. Chúng trở thành một sợi dây vô hình, kéo Linh và Hạo lại gần nhau, mặc cho lý trí và những thắc mắc vẫn còn tồn tại. Cô biết, nếu tiếp tục mơ những cảnh này, sẽ có lúc tất cả bùng lên, hé lộ những bí mật từ quá khứ mà cả hai chưa từng biết.
Và trong lòng Linh, một câu hỏi lặng lẽ hiện ra: Liệu chúng ta thật sự đã gặp nhau từ trước… hay chỉ là những mảnh ký ức mờ ảo của định mệnh đang dẫn lối?