khi dòng thời gian gặp nhau

Chương 4: Chuyện cũ hé lộ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một chiều cuối tuần, Hạo dọn dẹp căn hộ cũ của mình, bất chợt lật lại một hộp ảnh cũ mà anh để lâu ngày chưa mở. Những tấm hình nhuốm màu thời gian hiện lên, từ những ngày đi học, những chuyến dã ngoại cùng bạn bè, cho đến những bức ảnh gia đình đầy kỷ niệm. Hạo cười khẽ khi nhìn từng khuôn mặt, mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt như gợi nhớ cả một thời thơ ấu đầy hồn nhiên.

Đột nhiên, một tấm ảnh nhỏ rơi ra khỏi bìa cứng. Hạo nhặt lên, ánh mắt dừng lại ở hình ảnh một buổi chiều hè, hai đứa trẻ đứng bên bờ hồ nhỏ, ánh nắng chiếu lên mái tóc rối của cô bé. Hạo sững sờ. Anh chớp mắt vài lần, như muốn xác nhận rằng mắt mình không lừa. Cô bé ấy… giống y hệt Linh bây giờ.

Trong ảnh, cô bé cười hiền, tay cầm một bông hoa dại, và đứng cạnh cậu bé với ánh mắt tinh nghịch – là Hạo thuở ấy. Một cơn sóng cảm xúc dâng trào, Hạo cảm nhận rõ ràng một kết nối vừa xa xăm vừa quen thuộc. Tim anh đập nhanh, như thể cả cơ thể đang phản ứng với một ký ức bị chôn giấu lâu ngày vừa bừng tỉnh.

Hạo không thể tin vào mắt mình. Anh nhìn kỹ từng chi tiết: mái tóc, nụ cười, ánh mắt. Mọi thứ đều trùng khớp đến mức khó tin. “Linh… sao có thể như vậy?” – anh lẩm bẩm, giọng run run vì ngạc nhiên lẫn xúc động.

Anh ngồi xuống bên bàn, đặt bức ảnh trước mặt, lòng dấy lên một hàng loạt câu hỏi. Tại sao Linh lại xuất hiện trong ký ức của anh từ thuở nhỏ mà cả hai không hề hay biết? Liệu có phải định mệnh đã âm thầm gắn kết họ từ rất lâu, vượt qua cả thời gian và không gian?

Trong lúc đang chìm vào suy tư, Hạo nhớ lại những giấc mơ mơ hồ mà Linh từng kể – những cảnh hồ nước, những ánh nắng dịu dàng, những khoảnh khắc họ chạm tay nhau. Bỗng nhiên, mọi thứ kết nối một cách kỳ lạ: những ký ức mơ hồ ấy không chỉ là giấc mơ, mà có thể là những mảnh ký ức thật sự từ tuổi thơ mà cả hai đã từng trải qua, nhưng đã bị thời gian phủ mờ.

Hạo cầm điện thoại, nhắn cho Linh một tin nhắn:

"Mình tìm thấy một thứ… và nó khiến mình không thể không hỏi. Cậu có muốn gặp mình để xem không?"

Không lâu sau, Linh trả lời:

"Mình sẽ đến. Mình cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra."

Khi họ gặp nhau tại quán cà phê quen thuộc, Hạo đưa bức ảnh cho Linh xem. Cô nhìn chăm chú, tim đập nhanh, cảm giác ngỡ ngàng lan tỏa khắp cơ thể. “Đây… là… sao? Đây là mình sao? Thật không thể tin được…” Linh lặng người, bàn tay run run chạm vào bức ảnh.

Hạo nhìn cô, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa dịu dàng. “Mình cũng không biết giải thích sao nữa… Nhưng có lẽ, chúng ta đã gặp nhau từ khi còn rất nhỏ. Những giấc mơ mơ hồ của cậu… có lẽ là ký ức từ tuổi thơ ấy.”

Linh hít một hơi dài, cảm giác như cả thế giới quanh cô bỗng chậm lại. Một phần ký ức vừa hé lộ, mở ra những câu hỏi chưa lời giải đáp, nhưng đồng thời cũng mang đến một niềm tin kỳ lạ: rằng mối liên kết giữa cô và Hạo không phải ngẫu nhiên, mà là một chuỗi định mệnh đã bắt đầu từ rất lâu.

Cả hai ngồi im, nhìn nhau trong sự yên lặng đầy ý nghĩa. Khoảnh khắc này không chỉ là sự khám phá quá khứ, mà còn là sự khởi đầu cho những thử thách, những bí mật và những cảm xúc sẽ dần hé lộ trong hành trình phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×