khi dòng thời gian gặp nhau

Chương 3: Cuộc gặp bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ sáu, văn phòng rộn ràng hơn thường lệ. Một sự kiện giao lưu giữa các phòng ban được tổ chức, nhằm tăng cường tinh thần đồng đội và tạo cơ hội kết nối. Linh bước vào hội trường, tay ôm tập hồ sơ và ánh mắt dõi theo từng khuôn mặt. Không gian tràn ngập ánh sáng và tiếng cười, nhưng trong lòng cô vẫn còn lấn cấn cảm giác từ những giấc mơ lặp đi lặp lại.

Chưa kịp định thần, Linh đã va phải một ai đó giữa dòng người đông đúc. Cú va chạm khiến giấy tờ rơi vãi xuống sàn. Cô cúi xuống nhặt thì… nhìn thấy anh. Hạo.

Anh đang đứng đó, cũng hơi ngạc nhiên, rồi nở nụ cười dịu dàng mà Linh nhận ra ngay. Tim cô đập nhanh hơn, và khoảnh khắc này khiến mọi thứ xung quanh như lắng lại. Không gian đông người, tiếng cười và âm nhạc, nhưng Linh chỉ thấy Hạo, và cảm giác quen thuộc kia – như thể họ từng gặp nhau từ rất lâu – càng trở nên rõ rệt.

“Hạo…” Linh thốt lên, giọng vừa mừng vừa bối rối.

“Linh…” Hạo đáp lại, hơi ngạc nhiên nhưng ánh mắt anh dịu dàng, ẩn chứa một điều gì đó sâu thẳm. “Cậu cũng ở đây à? Thật không ngờ gặp lại.”

Cả hai cùng cúi xuống nhặt những giấy tờ rơi vãi, tay chạm nhau. Linh cảm nhận được một luồng điện nhẹ chạy qua, như thể cả cơ thể cô đồng loạt nhảy theo nhịp tim. Anh cười, nụ cười vừa thân quen vừa ấm áp, khiến Linh không thể rời mắt.

“Chúng ta… hình như liên tục gặp nhau vậy nhỉ?” Hạo nói, giọng vừa pha chút trêu chọc, vừa thật lòng.

Linh gật đầu, trong lòng rộn rã cảm giác kỳ lạ: “Mình cũng cảm giác như vậy… như đã gặp nhau từ trước.”

Họ bước vào khu vực sự kiện cùng nhau, trò chuyện về những điều nhỏ nhặt – về công việc, đồng nghiệp, và cả những sở thích cá nhân. Nhưng trong từng câu chữ, Linh nhận thấy những rung động mơ hồ từ quá khứ vẫn hiện hữu, khiến trái tim cô liên tục chùng xuống và nhói lên.

Đến lúc trò chuyện, Hạo rút điện thoại ra, chỉ cho Linh xem một tấm ảnh anh vừa chụp trong hội trường. Trong khoảnh khắc ấy, Linh giật mình. Trong bức ảnh, ánh mắt Hạo ánh lên một nét gì đó quen thuộc, như thể anh đang nhìn cô từ một ký ức xa xăm nào đó.

“Cậu có cảm giác này chưa? Một cảm giác như… đã từng gặp nhau từ lâu?” Hạo hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn Linh.

Cô hơi đỏ mặt, nhưng không thể chối: “Đúng vậy… cảm giác ấy rất rõ ràng.”

Cả hai im lặng một chút, chỉ để cho khoảnh khắc ấy len lỏi vào tim. Linh tự hỏi tại sao những giấc mơ, những ký ức mơ hồ, lại liên tục dẫn cô đến Hạo. Và Hạo, có lẽ cũng đang cảm nhận điều tương tự.

Sự kiện tiếp tục diễn ra, nhưng với Linh, mọi âm thanh, mọi nụ cười xung quanh dường như chỉ là nền cho một cảm giác kỳ diệu: họ gặp nhau không chỉ vì tình cờ, mà có lẽ… định mệnh đang âm thầm dẫn lối. Cô nhìn Hạo, lòng tràn ngập một niềm hi vọng vừa ngọt ngào vừa hồi hộp: rằng cuộc gặp hôm nay sẽ mở ra một chương mới, nơi ký ức và hiện tại hội tụ.

Khi buổi tiệc kết thúc, họ rời hội trường cùng nhau. Linh nhìn Hạo, biết rằng lần gặp này không chỉ là một khoảnh khắc bất ngờ – mà là dấu mốc đầu tiên trong một hành trình đầy bí ẩn, những ký ức dần hiện ra, và những rung động định mệnh mà cả hai chưa từng trải qua.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×