Một buổi chiều mưa nhẹ, Linh và Hạo quyết định ghé vào quán cà phê quen thuộc để tránh cơn mưa. Quán vắng khách, chỉ còn vài tiếng nhạc trầm lắng vang lên, không gian ấm áp và tĩnh lặng. Trong lúc trò chuyện về những sự kiện gần đây, Linh nhắc tới giấc mơ mơ hồ mà cô thường gặp về Hạo và quá khứ xa xăm của họ.
“Anh có bao giờ cảm thấy… như đã gặp ai đó từ rất lâu rồi, nhưng không nhớ rõ không?” Linh hỏi, giọng vừa tò mò vừa băn khoăn.
Hạo nhìn cô, ánh mắt trầm lắng. “Mình… có. Không hiểu sao, mỗi lần gặp cậu, tim mình lại thấy lạ, như vừa nhận ra một điều gì đó quen thuộc.”
Nghe vậy, Linh gật đầu, lòng nhẹ nhõm khi biết Hạo cũng có cảm giác giống mình. Cả hai im lặng một chút, để cho không gian và âm thanh quán cà phê bao bọc cảm xúc.
Tình cờ, quán cà phê hôm nay có mặt một vị khách đặc biệt – một nhà tâm lý học tên là Thảo, người quen của Hạo từ trước. Nhìn thấy hai người trò chuyện, bà tiến lại gần và ngồi xuống bàn họ. Ánh mắt bà hiền từ nhưng đầy tò mò.
“Chào hai bạn. Mình nghe Hạo nhắc về chuyện giấc mơ và cảm giác quen thuộc giữa hai người. Nếu các bạn không ngại, mình muốn chia sẻ một vài điều về tâm linh và ký ức kiếp trước,” bà nói, giọng ấm áp.
Linh và Hạo nhìn nhau, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa tò mò. Họ đồng ý lắng nghe.
Bà Thảo bắt đầu giải thích: “Trong tâm lý học hiện đại, một số trải nghiệm mơ hồ hay cảm giác quen thuộc đôi khi không chỉ là ký ức hiện tại. Theo lý thuyết tâm linh, đôi khi chúng ta có thể mang theo những ký ức từ kiếp trước – những kết nối sâu sắc với một người nào đó, mà chỉ một khoảnh khắc, ánh mắt hay nụ cười thôi cũng đủ để khơi dậy cảm giác đó.”
Linh nghe mà lòng rộn lên một cảm giác vừa kỳ lạ vừa quen thuộc. “Ý bà là… có thể Hạo và tôi đã gặp nhau trong một kiếp trước?” cô hỏi, hơi run run.
Bà Thảo mỉm cười: “Đúng vậy. Không phải lúc nào cũng có bằng chứng vật lý để chứng minh, nhưng những trải nghiệm như giấc mơ mơ hồ, cảm giác quen thuộc, hoặc những sự kiện trùng hợp bất ngờ… tất cả đều có thể là dấu vết của một mối liên kết sâu sắc từ kiếp trước. Và nếu hai người cảm nhận được sự gắn kết này, đó chính là minh chứng cho sự liên kết ấy.”
Hạo im lặng, ánh mắt anh dõi theo Linh. “Vậy… tất cả những cảm giác kỳ lạ, những giấc mơ mơ hồ, và cả việc gặp nhau liên tục gần đây… có thể không phải ngẫu nhiên?”
“Đúng,” bà Thảo đáp. “Khi kết nối từ kiếp trước xuất hiện, nó thường dẫn dắt hai người gặp lại nhau trong đời này. Và thử thách, hiểu lầm, hay những rào cản… đều là cách để mối quan hệ ấy trưởng thành và vững chắc hơn.”
Linh cảm giác tim mình lạc nhịp. Cô nhìn Hạo, trong mắt ánh lên một niềm tin lạ thường. “Nếu đúng như vậy… thì mọi chuyện chúng ta gặp phải gần đây, từ những hiểu lầm ở công ty đến những giấc mơ mơ hồ… đều là một phần của định mệnh?”
Hạo mỉm cười, nắm lấy tay Linh. “Có thể là vậy. Và mình sẽ không để điều gì ngăn cản chúng ta hiểu nhau và bên nhau.”
Bà Thảo gật đầu, ánh mắt dịu dàng: “Hãy tin vào trực giác và cảm nhận của chính mình. Khi hai người cùng nhau đối mặt với những thử thách, mối liên kết ấy sẽ càng rõ ràng hơn.”
Khi bà rời đi, Linh và Hạo ngồi im lặng một lúc lâu, để tâm hồn hòa nhịp cùng nhau. Cả hai đều hiểu rằng, những gì họ đang trải qua không đơn giản chỉ là tình cờ. Một mối liên kết sâu sắc từ kiếp trước đang âm thầm dẫn lối họ, và cả hai đều sẵn sàng đón nhận thử thách, hé mở những bí ẩn phía trước.
Trong lòng Linh, một cảm giác bình yên lạ thường lan tỏa. Cô thầm nghĩ: Nếu tất cả là định mệnh, thì mình và Hạo sẽ cùng nhau tìm ra câu trả lời cho quá khứ và hiện tại.