khi dòng thời gian gặp nhau

Chương 7: Ký ức dần hiện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau buổi trò chuyện với bà Thảo, Linh cảm thấy tâm trí mình như được mở ra, nhưng đồng thời cũng bận rộn với những ký ức mơ hồ từ quá khứ. Mỗi khi nhắm mắt, những hình ảnh, âm thanh, và cảm giác từng bị lãng quên dần xuất hiện, đặc biệt là những khoảnh khắc liên quan đến Hạo.

Một buổi chiều, khi Linh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khoảng sân nhỏ đầy lá rơi, ký ức bỗng ùa về: một buổi chiều nắng vàng, cô còn là một cô bé, tay nắm tay một cậu bé khác, cùng chạy trên con đường nhỏ đầy lá. Tiếng cười vang vọng trong gió, đôi mắt cậu bé long lanh niềm vui – tất cả đều quen thuộc một cách lạ lùng. Linh giật mình, cảm giác tim nhói lên, giống hệt như những gì cô từng trải qua trong giấc mơ.

Cô nhắm mắt thật chặt, cố ghi nhớ từng chi tiết: mái tóc nâu hơi rối, nụ cười tinh nghịch, cả cách anh nghiêng đầu khi nói chuyện. Những hình ảnh ấy trùng khớp đến mức Linh tự hỏi: Có phải đây chính là Hạo từ tuổi thơ của mình?

Ngày hôm sau, Linh gặp Hạo tại quán cà phê. Khi kể lại những ký ức mơ hồ, ánh mắt cô ánh lên sự bối rối nhưng cũng đầy háo hức. “Mình… nhớ một phần quá khứ rồi. Không rõ ràng lắm, nhưng hình ảnh, tiếng cười, và cảm giác khi đứng cạnh cậu… đều quen thuộc đến lạ thường.”

Hạo nghe xong, im lặng một chút, rồi chậm rãi nắm tay cô. “Cậu có chắc là ký ức thật không? Hay chỉ là những giấc mơ mơ hồ?”

“Không… không phải mơ nữa. Mình cảm nhận rõ ràng từng chi tiết, từng cảm xúc. Như thể mình đang sống lại khoảnh khắc ấy,” Linh đáp, giọng run run vì xúc động.

Hạo mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng trầm tư: “Vậy là… chúng ta thật sự đã gặp nhau từ rất lâu, và giờ ký ức đang trở lại. Mình cũng cảm nhận được điều đó, mỗi khi nhìn cậu, tim mình như nhận ra một điều quen thuộc mà chưa từng giải thích được.”

Cả hai im lặng, để ký ức len lỏi vào tâm hồn, hòa cùng hiện tại. Linh cảm thấy một luồng ấm áp chạy khắp cơ thể, vừa bỡ ngỡ vừa an toàn. Những mảnh ghép từ quá khứ bắt đầu xếp lại trật tự, và hình ảnh Hạo trong ký ức tuổi thơ giờ đây rõ ràng hơn bao giờ hết.

Trong những ngày tiếp theo, ký ức cứ hiện về từng mảnh một: buổi trưa hè nắng chói, cô và Hạo thuở nhỏ cùng chơi trò ném bóng, tiếng cười vang vọng bên hồ nước, và cả những lời hứa ngây thơ nhưng chân thành. Mỗi lần nhớ lại, Linh đều thấy tim mình nhói lên – một cảm giác vừa ngọt ngào vừa da diết, khiến cô hiểu rằng mối liên kết giữa hai người không đơn thuần là hiện tại.

Hạo, nhận ra sự thay đổi trong Linh, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu có thấy sợ không, khi quá khứ và hiện tại hòa làm một?”

“Không… mình thấy bình yên, và cũng háo hức,” Linh đáp. “Như thể mình được dẫn dắt về đúng nơi mình thuộc về.”

Họ cùng im lặng, nhìn nhau trong ánh nắng chiều dịu dàng. Ký ức dần hiện không chỉ giúp Linh hiểu hơn về mối liên kết giữa cô và Hạo, mà còn mở ra một cảm giác tin tưởng tuyệt đối – rằng dù thử thách có đến, họ sẽ cùng nhau vượt qua, dựa trên những ký ức và cảm xúc chân thật nhất.

Trong lòng Linh, một câu hỏi lặng lẽ hiện lên: Nếu quá khứ này đã gắn kết chúng ta, vậy những thử thách, những hiểu lầm và cả định mệnh phía trước… sẽ dẫn dắt chúng ta đi đến đâu?

Cô nắm tay Hạo, ánh mắt tràn đầy quyết tâm và niềm tin: dù câu trả lời là gì, họ sẽ cùng nhau tìm ra, từng bước, từng khoảnh khắc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×