Bệnh viện mùa đông lạnh đến lạ. Những hành lang dài trắng toát, ánh đèn huỳnh quang lặng lẽ soi xuống sàn như nước. Minh Anh ngồi trên chiếc ghế nhựa cũ, áo khoác mỏng, tay vẫn giữ chặt cốc cà phê đã nguội. Đêm đó, cô không về.
Trong phòng, Hạo Nhiên ngủ nửa chập chờn, nửa mê man. Anh bị trầy vai và gãy xương cổ tay phải, vết thương không nghiêm trọng, nhưng với một người sống bằng đôi tay – lại là tay pha cà phê – thì chẳng khác nào nhát dao.
Cô nhìn anh, lần đầu thấy anh yếu đuối như thế. Không còn nụ cười điềm tĩnh, không còn mùi cà phê ấm trong hơi thở, chỉ có gương mặt tái nhợt và đôi lông mày nhíu lại vì đau. Cô chợt nhận ra: người cô yêu không phải là người đàn ông mạnh mẽ sau quầy bar, mà là người đang nằm kia – bình thường, mệt mỏi, và thật đến đau lòng.
Sáng sớm, khi ánh nắng đầu tiên lọt qua khung cửa, anh mở mắt. Cô vẫn ngồi đó, đầu tựa vào thành giường, tóc rối vì gió quạt.
“Em chưa về à?”
“Không nỡ.”
Anh khẽ cười, rồi nhăn mặt vì đau.
“Anh từng pha cà phê cho bao nhiêu người, mà giờ lại không tự pha được cho mình.”
“Không sao. Lần này đến lượt em.”
Cô đứng dậy, mở bình nước, pha gói cà phê hòa tan mua từ đêm qua. Khi đặt ly xuống, cô nói khẽ:
“Không phải After Rain, nhưng đủ ấm.”
Anh nhấp môi, cười: “Em pha dở, nhưng mùi quen.”
“Vì em dùng nước mắt?” – cô đùa, giọng khàn.
“Không, vì trong đó có người pha đang lo.”
Câu nói đơn giản làm cô suýt khóc.
Sau vài ngày, anh được xuất viện. Bác sĩ dặn hạn chế dùng tay phải, nghỉ ngơi ít nhất hai tháng.
Minh Anh kiên quyết đón anh về căn hộ nhỏ của mình, vì “anh mà về quán, thế nào cũng lén pha thử”.
Anh ngại, nhưng không thắng nổi ánh nhìn của cô.
Và thế là, lần đầu tiên, “người pha cà phê” trở thành “người được chăm.”
Căn hộ của cô nhỏ, chỉ hai phòng, nhưng sáng và đầy sách. Trên bàn làm việc, luôn có cà phê, nến thơm, và mấy chậu cây nhỏ. Anh ngồi bên cửa sổ, nhìn cô làm việc – tay cô gõ phím đều đặn, thỉnh thoảng ngẩng lên cười.
“Anh thấy không,” cô nói một buổi trưa, “đôi khi hạnh phúc chẳng cần gì to tát. Chỉ là người ta ngồi trong cùng một khung hình.”
“Còn nếu khung hình ấy nhòe?”
“Thì em sẽ vẽ lại.”
Anh bật cười, nhưng mắt ươn ướt.
Từ ngày tay anh bó bột, cô làm tất cả: nấu ăn, dọn dẹp, pha cà phê. Lần đầu cô học cách xay hạt, đong nước, kiểm soát nhiệt độ – tất cả những điều anh từng dạy.
Cô thất bại hàng chục lần. Có lần nước tràn, bột cháy, cả căn phòng ám mùi đắng. Anh chỉ ngồi nhìn, rồi nói nhỏ:
“Em pha sai chỗ rồi.”
“Chỗ nào?”
“Em sợ sai, nên không nghe tiếng nước chạm bột.”
“Tiếng gì cơ?”
“Tiếng ‘tách’ rất nhỏ, khi nước đầu tiên rơi xuống. Chỉ nghe thấy nếu tim mình yên.”
Từ hôm đó, cô học cách lắng nghe.
Một buổi chiều, khi cô đang viết, anh hỏi:
“Nếu một ngày anh không pha cà phê được nữa, em có còn yêu anh không?”
Cô đặt bút xuống, nhìn anh thật lâu.
“Anh biết vì sao em yêu anh không?”
“Vì cà phê?”
“Không. Vì anh khiến em biết lặng yên mà vẫn thấy ấm. Cà phê chỉ là cách anh nói chuyện với thế giới. Dù tay anh có ngừng, em vẫn hiểu ngôn ngữ đó.”
Anh im lặng, đôi mắt đỏ hoe.
“Anh sợ mình vô dụng.”
“Anh từng khiến cả thành phố biết yêu lại qua một ly cà phê. Một người như thế không thể vô dụng.”
Cô nói xong, kéo ghế ngồi cạnh, tựa đầu vào vai anh. Họ ngồi yên như thế cho đến khi mặt trời lặn, ánh hoàng hôn nhuộm cả căn phòng màu vàng mật ong.
Nhưng thời gian không dừng lại.
Khi vết thương của anh dần lành, công việc của cô lại kéo cô ra khỏi căn hộ. Dự án sách thứ hai được duyệt, nhà xuất bản yêu cầu cô viết nhiều hơn, di chuyển nhiều hơn.
Một tối, cô về muộn, thấy anh đang tập pha cà phê bằng tay trái. Bọt sữa vương vãi khắp bàn. Cô chạy đến, giọng gắt:
“Anh làm gì thế? Bác sĩ dặn kiêng mà!”
“Anh chỉ muốn thử.”
“Thử để làm gì? Anh muốn tay gãy lại à?”
Anh sững lại, nhìn cô, ánh mắt buồn:
“Anh sợ nếu không tập, anh sẽ quên mất cảm giác sống.”
Cô im. Cơn giận tan thành tội lỗi.
Cô bước đến, cầm tay anh, nói nhỏ:
“Anh không cần chứng minh điều gì hết. Em vẫn ở đây. Em nhớ mùi cà phê của anh, nhưng em không cần anh đau để giữ nó.”
Anh khẽ cười:
“Anh chỉ không muốn trở thành gánh nặng.”
“Vậy để em làm gánh nặng cho anh một lần đi.”
Đêm đó, cô pha cà phê cho cả hai. Lần này, không sai, không tràn. Khi mùi thơm lan ra, anh khẽ nói:
“Em làm đúng rồi.”
“Vì em không sợ nữa.”
“Không sợ điều gì?”
“Không sợ mất anh.”
Cô đưa ly cho anh, rồi khẽ nói:
“Anh biết không, thương khác yêu ở chỗ: yêu muốn giữ, thương muốn ở lại dù không chắc còn gì để giữ.”
Anh siết nhẹ tay cô, nụ cười chậm rãi.
“Vậy em đang thương anh à?”
“Có lẽ... hơn thế.”
Một buổi sáng, khi tay anh đã tháo băng, cả hai cùng trở lại quán. Nhân viên reo lên mừng. Chuông gió lại reo, mùi cà phê thật sự lại lan trong không khí.
Anh đứng sau quầy, hơi lóng ngóng, rồi rót nước lần đầu tiên sau nhiều tháng. Cô đứng ngoài, tay cầm ly, dõi theo từng chuyển động của anh – chậm, cẩn trọng, như người đang học lại cách thở.
Khi anh đặt ly cà phê trước mặt cô, bọt sữa vẽ thành hình trái tim hơi méo.
“Không đẹp bằng trước,” anh nói.
“Nhưng thật hơn,” cô đáp.
Cô uống ngụm đầu tiên, vị đắng quen thuộc lan trên lưỡi. Cô nhắm mắt, thấy lòng mình ấm.
Chiều hôm đó, quán đông khách. Một cô gái trẻ đến xin chụp ảnh anh cho bài viết “Những người pha hạnh phúc”. Anh từ chối, nhưng Minh Anh gật đầu:
“Anh nên để người khác biết anh từng đi qua những gì.”
Buổi tối, khi cô ngồi biên tập lại bản thảo, anh đặt trước mặt cô một tờ giấy:
“Cảm ơn em vì đã ở lại khi anh yếu nhất. Nhưng anh không muốn tình thương biến thành nghĩa vụ. Nếu một ngày em muốn đi, anh sẽ không giữ.”
Cô đọc xong, không nói gì.
Đến khi anh định rời đi, cô đứng dậy, vòng tay ôm anh từ phía sau.
“Anh ngốc lắm,” cô thì thầm. “Em ở lại không phải vì thương hại. Em ở lại vì ở đâu có anh, ở đó mới là bình yên.”
Anh quay lại, mắt họ chạm nhau.
Không còn lời nào nữa, chỉ còn nụ hôn nhẹ – chậm rãi, dịu dàng, và thật như hơi thở.
Tối đó, mưa lại rơi.
Trong quán, tiếng chuông gió vang, tiếng nước chảy từ ấm pha như nhịp tim đều đặn. Họ ngồi bên nhau, không nói, không cần phải nói.
Cô mở sổ, viết dòng cuối cùng cho tập sách mới:
“Người ta luôn hỏi tôi: thế nào là ở lại vì thương?
Tôi chỉ cười.
Ở lại không vì cần một ai, mà vì muốn người ấy có ai đó để dựa vào, dù chỉ là một buổi sáng.”
Cô khép sổ lại, dựa đầu vào vai anh. Ngoài kia, mưa vẫn rơi.
Nhưng lần này, không còn buồn.
Chỉ là tiếng mưa của hai người đã chọn ở lại — vì thương, chứ không vì sợ cô đơn.