Sáng thứ Năm, Minh Anh mang theo một túi bánh nhỏ. Mưa đã ngớt hẳn, bầu trời xanh đến mức cô có cảm giác nếu ngẩng lên lâu quá, mình sẽ rơi vào đó. Con hẻm dẫn vào “Slow Morning” vẫn thơm mùi gỗ ướt và cây trứng cá mới tỉa. Khi cô đẩy cửa, tiếng chuông gió reo thành hai nhịp ngắn rồi dừng; một âm thanh vừa quen vừa có chút… hồi hộp.
Hạo Nhiên đang thay bình nước. Nhìn thấy cô, anh khẽ gật đầu như mọi khi, nhưng nụ cười có phần chậm hơn một chút.
“Chào buổi sáng,” Minh Anh nói. “Hôm nay em mang ‘đồ hối lộ’.”
“Đồ hối lộ?”
“Bánh bơ. Em tự nướng. Đổi lấy chỗ ngồi cạnh cửa sổ, vĩnh viễn.”
“Thỏa thuận hấp dẫn,” anh đáp, mắt thoáng tia cười. “Nhưng chỗ đó có người đặt trước lâu rồi.”
“Em biết. Là em.”
Anh không cười to, chỉ bật ra một tiếng khẽ—như tiếng muỗng chạm vào miệng tách. Anh đón túi bánh, mở thử, đưa lên ngửi, rồi gật gù: “Mùi bơ tốt. Em nướng lúc mấy giờ?”
“Năm giờ rưỡi. Em dậy sớm vì… không ngủ được.”
“Vì bài vở hay vì người ta?”
Cô thoáng khựng lại. “Vì một email từ phòng nhân sự. Họ mời em ‘trao đổi định hướng’. Những chữ đó chưa bao giờ là dấu hiệu lành.”
Hạo Nhiên không hỏi thêm. Anh đặt túi bánh lên quầy, đi đến máy espresso, bật công tắc. Một lát sau, hương cà phê ngậy lan ra. Anh nghiêng đầu: “Hôm nay cho em thử thứ khác nhé.”
“Khác latte à?”
“Ừ. Flat white. Ít bọt hơn, vị sữa gọn. Sẽ giống cảm giác em muốn nói gì đó mà lại thôi.”
“Em hay như thế à?”
“Anh đoán,” anh nói, nheo mắt. “Với lại sáng nay em buộc tóc cao, chứng tỏ đang cố tập trung.”
Cô bật cười. “Anh quan sát kỹ thế.”
“Công việc thôi.” Anh đặt ly xuống trước mặt cô. “Anh phải biết người của anh cần gì.”
Cô liếc anh: “Em là ‘người của anh’ từ bao giờ?”
“À,” anh nhẹ giọng đổi đi, “ý anh là người của quán.”
Minh Anh giả vờ không nghe thấy, đưa môi chạm bọt sữa mỏng. Vị cà phê đậm, tròn, chảy xuống cổ họng để lại dư vị hơi kẹo bơ. Cô thở ra, như trút một phần nặng ngực.
“Được không?” Anh hỏi.
“Được đến mức có thể chịu đựng một cuộc họp HR,” cô đáp.
“Đừng để họ phỏng vấn em quá lâu,” anh nói. “Cà phê sẽ nguội.”
“Anh đang nói về cà phê thật hay về… thứ khác?”
“Em cứ chọn nghĩa nào dễ thở hơn.”
Minh Anh ngồi một lúc rất lâu. Cô mở laptop, lướt qua vài bản thảo, đánh vài dòng rồi lại xóa. Ánh sáng ngoài cửa sổ dịch dần, trượt trên mặt bàn gỗ thành một vệt ấm. Trong quán vang lên Nature Boy—bản đàn nhẹ, không lời. Có vài khách ghé, uống nhanh rồi đi. “Slow Morning” vẫn giữ được thứ nhịp chậm vừa đủ để người ta thấy mình tồn tại.
Khoảng mười giờ, đèn trong quán bỗng nhấp nháy rồi tắt phụt. Tiếng máy xay dừng đột ngột. Vài vị khách ngẩng lên. Hạo Nhiên đi ra cửa, nhìn dọc con hẻm. “Chắc cúp điện theo khu,” anh nói, rồi quay vào. “Xin lỗi mọi người, tạm thời chỉ có cà phê phin và pour-over.”
“Có sao đâu,” một khách trẻ nói. “Em thích pour-over.”
Anh gật đầu, bình tĩnh như thể cúp điện là phần của kịch bản đã định sẵn. Anh mang ra bộ bình lọc thủy tinh, cân tay, ấm nước cổ ngỗng. Những động tác của anh chậm và chính xác, như một nghi lễ. Ánh sáng ngày chiếu trên tay áo xắn, trên hơi nước mịn bay lên.
Minh Anh đứng dậy, tự động đi vòng ra sau quầy. “Em phụ gì được không?”
Anh nhìn cô, hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười: “Em cầm đồng hồ bấm giờ nhé. Ba mươi giây cho nở, rồi rót theo vòng.”
“Dạ, thầy.”
“Đừng gọi ‘thầy’, nghe già.”
“Anh chắc chắn già hơn em.”
“Có thể, nhưng đừng đóng dấu.” Anh đưa cô gói cà phê xay: “Hôm nay là Ethiopia. Hương cam và hoa.”
Họ đứng cạnh nhau sau quầy như hai người cộng tác đã lâu. Bàn tay cô giữ đồng hồ, mắt dõi theo dòng nước mảnh đổ xuống lớp bột cà phê đang nở, phồng lên như một nhịp thở. Quán mất điện nên yên lặng hơn thường. Chỉ còn tiếng nước, tiếng đồng hồ “tích tắc” lặng lẽ.
“Anh học pha chế ở đâu?” cô hỏi, mắt không rời khỏi mực nước.
“Ở một quán bạn. Cũng học từ vài thất bại. Như mọi thứ.”
“Còn em học viết ở đâu?” anh hỏi lại.
“Ở những người không bao giờ nói đúng cái họ nghĩ.” Cô nói, nửa đùa nửa thật.
Anh im lặng, như hiểu.
Điện vẫn chưa về. Hạo Nhiên bảo cô ở lại quầy, còn anh đi lấy thêm nến từ trong kho. Khi quay lại, anh đặt một cây nến nhỏ trên bàn—ánh lửa làm quầng sáng vàng, quẩn trong ly thủy tinh. “Cho đỡ trống,” anh nói.
“Có nến, có cà phê, có nhạc… Nếu thêm mưa nữa thì hoàn hảo,” Minh Anh đùa.
“Trời nắng rồi,” anh nói. “Nhưng không sao. Chúng ta có thể tự tạo mưa.”
Cô ngước lên: “Tự tạo mưa?”
“Bằng cách nói về những điều đã trôi qua.”
Cô cười khẽ: “Anh muốn nghe mưa nào?”
“Em chọn.”
Minh Anh đặt đồng hồ xuống, nhìn ra cửa. Ánh nắng như tan chảy ngoài bậc thềm. Cô nói chậm rãi: “Hồi đại học em yêu một người học Kiến trúc. Anh ấy thích vẽ chân trời bằng bút mực, bảo rằng đường chân trời là thứ thẳng nhất mà mắt người có thể tưởng tượng. Tụi em yêu nhau sáu năm. Rồi khi ra trường, anh ấy vào Sài Gòn, còn em ở lại. Khoảng cách kéo dài—một ngày kia biến thành im lặng. Không có cãi vã. Không có giận hờn. Chỉ là… một cái ‘seen’ dài.”
“Và từ đó em ghét chân trời?” anh hỏi.
“Không. Em chỉ ngại đi về phía nó.”
Hạo Nhiên không nói “anh hiểu,” cũng không nói “đáng tiếc.” Anh đặt trước mặt cô một tách nhỏ: “Thử chút Ethiopia nguyên chất. Không đường, không sữa.”
Minh Anh nếm—vị chua nhẹ bùng lên trước tiên, rồi nhường chỗ cho ngọt thanh như cam chín. “Thú vị,” cô nói. “Nó làm người ta tỉnh mà không gắt.”
“Như một câu trả lời đúng lúc,” anh gật gù.
Điện về bất chợt, đèn bừng sáng. Vài khách vỗ tay nho nhỏ, tiếng ấm nước điện bật lên lách tách. “Nhạc còn không?” một cô gái hỏi.
“Còn chứ,” anh bật lại playlist. Âm thanh đầy đặn trở lại căn phòng, nhưng Minh Anh có cảm giác thứ nhạc hay nhất đã diễn ra trong mười phút tĩnh lặng vừa rồi—khi họ đứng cạnh nhau và im lặng nói về mưa.