Ngày hôm sau, trời vẫn còn mưa.
Những hạt nước nhỏ li ti vẽ lên mặt kính cửa sổ căn hộ của Minh Anh những vệt mờ đục, cứ thế trượt dài xuống như dòng ký ức cô không kịp lau. Cô ngồi trên ghế sofa, nhìn đồng hồ đã gần tám giờ. Giờ này, thường cô đang ngồi trong “Slow Morning”, tay ôm ly latte ấm, nghe tiếng chuông gió leng keng và giọng Hạo Nhiên trầm trầm nói gì đó về hương vị cà phê.
Nhưng hôm nay, quán đóng cửa.
Và người đàn ông ấy — anh đang ở đâu?
Cô cố dằn lòng không nghĩ, không tưởng tượng, không ghen. Nhưng cảm xúc đâu phải công tắc bật tắt. Càng muốn quên, hình ảnh anh ngồi cạnh người phụ nữ hôm qua lại càng rõ: ánh nhìn dịu, giọng nói chậm, bàn tay không chạm nhưng đủ gần để làm người khác tin rằng họ từng yêu.
Cô chợt thấy lòng mình rỗng.
Không phải vì giận, mà vì hụt hẫng — như thể thứ nhịp điệu cô vừa quen sống theo bỗng biến mất.
Buổi trưa, điện thoại cô rung. Một tin nhắn từ anh.
“Anh xin lỗi vì hôm qua đóng quán mà không giải thích. Hôm nay mở lại bình thường. Nếu em rảnh, ghé nhé. Cà phê hôm nay đặc biệt hơn mọi ngày.”
Cô nhìn dòng chữ đó rất lâu.
Cảm giác đầu tiên là nhẹ nhõm. Cảm giác thứ hai… là sợ. Sợ mình sẽ yếu lòng mà đến, sợ thấy lại hình ảnh hôm qua, sợ rằng “đặc biệt” không còn dành cho mình.
Nhưng rồi cô cầm áo khoác, đội mũ, bước ra ngoài.
“Slow Morning” lại mở cửa.
Không khí trong quán vẫn thơm mùi cà phê mới rang, nhưng dường như trầm hơn, như chính anh. Hạo Nhiên đang lau quầy, ngẩng lên khi cô bước vào. Ánh nhìn anh chạm vào cô một thoáng rồi dịu lại.
“Chào buổi sáng muộn.”
“Muộn thật.”
“Không sao,” anh cười nhẹ. “Anh giữ bàn cho em rồi.”
Cô ngồi xuống chỗ quen thuộc. Anh mang ra một tách cà phê màu nâu sẫm, không sữa, không đường.
“Em thử đi.”
“Đắng à?”
“Có thể. Nhưng anh tin em chịu được.”
Cô nhấp một ngụm. Vị đắng chạm đầu lưỡi, lan xuống họng, rồi dần dần biến thành ngọt thanh, rất nhẹ. Cô khẽ thở ra, nụ cười thoáng hiện.
“Giống tâm trạng hôm nay,” anh nói, ánh mắt sâu hơn thường.
Cô đặt ly xuống, nhìn thẳng vào anh:
“Hôm qua… là vợ cũ anh phải không?”
Hạo Nhiên im vài giây. Rồi gật đầu. “Phải.”
“Cô ấy đến… vì anh?”
“Vì cả hai. Cô ấy muốn nói lời tạm biệt thực sự. Sau ba năm.”
“Và anh đồng ý?”
“Anh cần nghe. Và cũng cần để cô ấy nói.”
Cô im lặng. Những lời định hỏi tiếp mắc lại nơi cổ họng.
Anh nhìn cô, giọng trầm hơn:
“Anh không định giấu em. Chỉ là… chưa biết phải bắt đầu thế nào. Mọi chuyện kết thúc rồi, nhưng ký ức thì không thể xóa trong một ngày.”
Minh Anh mím môi.
“Em không trách. Ai mà chẳng có người từng thuộc về.”
“Nhưng em buồn.” – Anh nói nhỏ.
Cô cười nhạt: “Anh quan sát kỹ quá rồi.”
“Anh không muốn làm em thấy bị bỏ lại,” anh nói. “Chỉ là… anh chưa kịp nói với em rằng, hôm qua, khi ngồi ở bàn đó, anh nhận ra một điều.”
“Điều gì?”
“Rằng anh không còn ở trong câu chuyện cũ nữa.”
Khoảng lặng dài. Chỉ có tiếng máy xay cà phê kêu đều, rồi dừng.
Minh Anh ngẩng lên, nhìn anh, thấy trong mắt anh không có dối trá, chỉ có sự mệt mỏi thật lòng của người vừa khép lại một chương.
“Anh nói vậy để em tin à?”
“Không. Anh nói vậy để em biết. Tin hay không là quyền của em.”
Cô gật nhẹ, hít sâu.
“Em tin,” cô nói. “Nhưng có lẽ… cần thời gian.”
“Anh cũng vậy.”
Buổi trưa hôm đó, cô ở lại quán lâu hơn mọi khi.
Cả hai không nói nhiều. Chỉ cùng nhau pha cà phê, dọn bàn, rồi nghe nhạc. Đôi khi, anh đứng sau quầy, nhìn cô đang chăm chú đọc sách, khóe môi khẽ cong mà không để cô thấy.
Trời dần tạnh. Ánh nắng sau mưa chiếu qua khung kính, phản chiếu lên ly cà phê của cô một vệt sáng nhỏ như ngôi sao.
“Em có hay viết khi mưa không?” – anh hỏi, giọng nhẹ.
“Có. Mưa làm chữ trôi nhanh hơn.”
“Còn nắng?”
“Nắng làm em ngại viết.”
“Vậy mai nắng, em vẫn đến chứ?”
“Em sẽ đến. Dù trời nào.”
Chiều hôm đó, khi cô sắp rời quán, một người giao hàng mang đến một thùng gỗ nhỏ. Anh mở ra — bên trong là những gói cà phê mới nhập. Anh quay sang cô:
“Em muốn thử chọn blend mới không?”
“Anh tin em có gu à?”
“Tin chứ. Em viết bằng mùi vị, chắc chắn biết cà phê cũng có mùi riêng.”
Họ cùng nhau mở túi, thử mùi, pha từng chút. Cả quán thoảng mùi ca cao, mùi trái cây, và một chút hương cam nồng. Cô cười:
“Cái này hợp anh. Mạnh nhưng dịu.”
“Vậy blend này sẽ đặt tên là gì?”
Cô nghĩ một lát, rồi đáp:
“After Rain.”
“Vì sao?”
“Vì nó giống cảm giác khi mưa vừa dứt — lòng người ẩm nhưng trời đã sáng.”
Anh nhìn cô rất lâu, rồi nói khẽ:
“Anh thích tên đó.”
Buổi tối, cô về nhà với mùi cà phê còn vương trên áo.
Cô bật đèn, mở laptop, bắt đầu gõ lại những dòng bỏ dở:
“Có những ngày, người ta không cần phải nói gì để hiểu nhau.
Giữa hai tách cà phê, chỉ cần im lặng cũng đủ để lòng người tìm thấy nhau.”
Cô viết đến khuya, ánh đèn vàng đổ lên bàn tay và khuôn mặt, khiến mọi thứ như dịu lại.
Ba ngày sau, “After Rain” chính thức được đưa vào menu của quán.
Hạo Nhiên viết dòng mô tả nhỏ bên dưới:
“Một hương vị dành cho những người từng bước ra từ cơn mưa – đắng, dịu, và thật.”
Minh Anh nhìn bảng menu ấy, bật cười.
“Anh đang mô tả cà phê hay mô tả em?”
“Cà phê không biết viết, nên anh phải viết hộ.”
“Vậy nếu có người khác uống và thấy ngon thì sao?”
“Thì anh vui. Nhưng chỉ có một người anh muốn pha bằng tay mình.”
Câu nói ấy khiến cô ngẩn ra. Trong ánh sáng vàng nhẹ, giọng anh trầm mà ấm, không phải lời tán tỉnh, mà là một sự thừa nhận.
Cô cúi xuống, giấu đi nụ cười.
“Anh pha giỏi thật. Pha đến tim người ta luôn.”
“Thì anh học từ chính người uống.”
Chiều hôm đó, quán vắng. Hạo Nhiên đang dọn quầy, còn cô ngồi viết. Một vị khách nam lạ bước vào, dáng cao, áo sơ mi đen, tay cầm điện thoại. Anh ta nhìn quanh, rồi dừng lại ở cô.
“Minh Anh?”
Cô giật mình. Gương mặt ấy — người yêu cũ.
“Anh… làm gì ở đây?”
“Anh thấy bài em đăng. Muốn gặp.”
Hạo Nhiên từ quầy bước ra, ánh nhìn điềm tĩnh.
“Anh dùng gì?”
“Cà phê đen.” – người kia đáp, nhưng mắt không rời Minh Anh.
“Anh về bao giờ?” – cô hỏi, giọng bình thản.
“Hai tuần rồi. Anh định gọi em nhưng… không biết em có muốn gặp.”
Cô im lặng. Bên cạnh, Hạo Nhiên đặt tách cà phê xuống trước mặt vị khách, rồi quay về quầy.
Người cũ nhìn theo anh, cười nhạt:
“Chủ quán à? Anh ta là…?”
“Bạn.”
“Bạn?” – anh ta nhướng mày. – “Anh không nghĩ em dễ thân với ai như thế.”
Cô đặt bút xuống. “Con người ta thay đổi, Khải.”
“Hay chỉ đang tạm quên?” – anh ta nghiêng người. – “Em biết không, anh vẫn nhớ vị cà phê em pha hồi xưa. Toàn đắng gắt, không bao giờ đủ ngọt.”
“Vì lúc đó em chưa học được cách pha dịu,” cô đáp nhẹ. “Giờ thì rồi.”
Không khí chùng xuống. Hạo Nhiên lặng lẽ lau bàn gần đó, nhưng rõ ràng đang nghe.
“Anh chỉ muốn nói,” Khải tiếp lời, “anh xin lỗi. Anh đã bỏ đi khi đáng lẽ phải ở lại.”
“Cảm ơn,” cô nói, giọng điềm nhiên. “Nhưng em không còn chờ ai ở ga đó nữa.”
Khải nhìn cô thêm một lát, như muốn nói gì, rồi đứng dậy, để lại tờ tiền dưới ly cà phê.
“Anh hy vọng em hạnh phúc.”
Cánh cửa khép lại, chuông gió khẽ reo.
Hạo Nhiên tiến lại gần, giọng nhỏ:
“Ổn chứ?”
“Ổn. Cà phê của anh giúp được nhiều.”
“Anh pha lại cho em nhé.”
“Không cần. Cốc này đủ rồi.”
Cô ngẩng lên, ánh mắt chạm ánh mắt anh. Không cần nói, cả hai đều hiểu: quá khứ vừa được gói gọn lại trong một tách cà phê.
Khi quán đóng cửa, anh tiễn cô ra đến cổng.
Trời lại đổ mưa lất phất. Anh đưa ô, cô lắc đầu.
“Em thích cảm giác này.”
“Sau mưa sẽ lạnh.”
“Không sao. Em có After Rain rồi.”
Anh khẽ cười. “Em biết không, khi anh đặt tên blend đó, anh không chỉ nghĩ đến mưa. Anh nghĩ đến em.”
“Em?”
“Ừ. Vì em đến sau một cơn mưa trong đời anh.”
Cô nhìn anh. Ánh đèn đường hắt lên gương mặt anh, nửa sáng nửa tối. Gió làm tóc cô ướt, nhưng cô không thấy lạnh.
“Anh Nhiên…”
“Ừ?”
“Ngày mai, nếu trời nắng, anh vẫn pha After Rain chứ?”
“Có chứ. Vì nắng không xóa được mưa, nó chỉ làm người ta nhớ rõ hơn mùi đất ẩm sau cơn.”
Cô mỉm cười, bước đi trong mưa.
Phía sau, anh vẫn đứng nhìn, tay vẫn cầm ô, nhưng không mở.