khi em đến, mọi thứ đều đúng giờ

Chương 8: Khi Hà Nội có mùi cà phê Đà Nẵng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hà Nội đầu đông. Gió lạnh luồn qua từng con phố, mang theo mùi khói, mùi lá khô, và cả hương cà phê thoang thoảng từ những quán nhỏ ven đường. Minh Anh co mình trong chiếc áo khoác dài, bước chậm giữa dòng người vội vã. Thành phố này vẫn thế — ồn ào, dày đặc, và đôi khi khiến người ta thấy mình nhỏ bé.

Cô đã trở lại nơi từng học, từng sống, từng rời đi. Nhưng khác với ngày trước, cô không còn cảm giác lạc lõng. Mỗi sáng, cô dậy sớm, viết bài, rồi ra ngoài dạo hồ Tây. Cà phê vỉa hè cũng đủ ấm, nhưng cô vẫn thấy thiếu một thứ gì đó — có lẽ là tiếng chuông gió và mùi gỗ trong quán nhỏ tên Slow Morning.

Một sáng chủ nhật, khi đi qua con ngõ ven hồ, cô lại thấy tấm biển gỗ ấy.

“Slow Morning – Now Open.”

Tấm biển mới, nhưng nét chữ quen đến mức tim cô đập lệch một nhịp. Cô đứng trước cửa, nhìn qua khung kính. Không gian khác, nhưng cách bài trí thì giống hệt: kệ sách gỗ, bàn vuông, ánh đèn vàng, và chậu cúc họa mi nhỏ đặt bên cửa sổ.

Cô bước vào. Tiếng chuông gió khẽ reo.

“Chào buổi sáng, chị dùng gì ạ?” – một nhân viên chào, giọng nhẹ.

Minh Anh nhìn quanh, không thấy Hạo Nhiên.

“Cho tôi một ly After Rain,” cô nói.

Cô ngồi xuống chỗ gần cửa sổ, đúng kiểu bàn anh từng chọn cho cô ở Đà Nẵng. Trên tường, có bức ảnh đen trắng chụp góc biển, ánh nắng rọi xuống mặt nước lấp lánh. Bức ảnh mang phong cách anh — tối giản, yên bình, có chút cô đơn.

Một lúc sau, cửa sau quán mở. Tiếng bước chân trầm đều.

“Cho anh một phút nhé,” giọng quen thuộc vang lên.

Minh Anh ngẩng lên.

Anh đứng đó.

Áo sơ mi trắng, tay áo xắn, tóc cắt ngắn hơn, ánh mắt vẫn sâu như trước, chỉ có điều yên hơn — yên như mặt hồ buổi sáng.

“Em đến thật.” – anh nói, không giấu được nụ cười.

“Em nghĩ anh nói ‘Coming Soon’ là đùa.”

“Anh không hay đùa đâu, nhất là về cà phê.”

Cả hai nhìn nhau, giữa một không gian xa lạ mà lại gần gũi đến lạ lùng.

Anh kéo ghế ngồi xuống đối diện, đặt ly After Rain vừa pha trước mặt cô.

“Anh tự pha đấy. Công thức vẫn cũ.”

“Công thức đâu có giữ được vị người pha.”

“Vậy em thử xem, còn thiếu gì.”

Cô nhấp một ngụm. Vẫn đắng đầu lưỡi, vẫn dịu sau cổ họng, vẫn có mùi cam thoang thoảng. Nhưng đúng thật — có gì đó khác.

“Thiếu một chút gió. Ở đây không có biển.”

“Anh biết. Nên anh chọn hồ.”

Câu trả lời khiến cô bật cười, nhưng mắt lại ươn ướt.

“Anh ra Hà Nội lâu chưa?” – cô hỏi.

“Mới tuần trước. Quán bên Hội An giao lại cho người khác rồi.”

“Vì sao?”

“Vì anh nhận ra mình vẫn còn điều chưa làm xong ở Đà Nẵng. Hoặc… chưa nói xong với ai đó.”

Cô im. Trong lòng vang lên một âm thanh nhỏ, mỏng manh mà dai dẳng.

Anh tiếp:

“Anh đọc bài ‘Những buổi sáng biết đợi’ của em. Người bạn gửi link. Anh không ngờ em lại viết anh như thế.”

“Em không viết anh. Em viết một người pha cà phê biết lắng nghe.”

“Và người đó… có phần nào giống anh?”

“Có. Nhưng không hoàn toàn.” – cô nhìn thẳng vào anh. – “Anh thật hơn, mệt hơn, và cô đơn hơn.”

Anh cười nhẹ, nụ cười pha giữa tự trào và chấp nhận.

“Cảm ơn em vì vẫn thấy được phần đó.”

Một cơn gió lạnh luồn qua cửa, kéo theo vài chiếc lá vàng. Cô kéo khăn choàng lại, anh đứng dậy, khẽ đóng cửa sổ. Hành động nhỏ thôi, nhưng lại khiến tim cô ấm.

“Em biết không,” anh nói khẽ, “ở Hội An anh cũng treo chuông gió như thế này, nhưng nó chẳng reo mấy. Ở đây, ngày nào cũng reo. Có lẽ vì em ở gần.”

Cô bật cười: “Anh lại nói linh tinh.”

“Không đâu. Có những người đi đâu cũng mang theo nhịp gió riêng. Em là một trong họ.”

Không khí bỗng trở nên yên tĩnh đến mức cả hai cùng nghe được tiếng tim mình.

Một lát sau, anh pha thêm hai ly cà phê mới — một cho cô, một cho anh. Họ ngồi đó, giữa tiếng nhạc jazz nhẹ và mùi cà phê ấm.

“Anh mở chi nhánh ở đây là để bắt đầu lại sao?”

“Không. Là để tiếp tục. Có những điều không nên kết thúc ở một thành phố.”

“Vậy còn điều chưa nói xong ở Đà Nẵng?”

“Anh đang nói đây mà.”

Cô cúi xuống, cười. “Anh nói đi.”

“Anh từng sợ, nếu anh ở lại, em sẽ rời đi. Nhưng khi anh đi, anh mới biết — em vốn chẳng thuộc về nơi nào. Em thuộc về người khiến em cảm thấy bình yên.”

“Và anh nghĩ người đó là anh?”

“Anh hy vọng.”

Cả hai im.

Một khoảnh khắc, ánh sáng từ ngoài chiếu nghiêng qua mặt bàn, rơi đúng vào tách cà phê giữa họ. Những hạt bụi lơ lửng trong luồng sáng, trông như mưa đang rơi chậm lại.

“Anh Nhiên,” cô nói khẽ, “em không còn như trước nữa. Em có công việc, dự án, những người mới. Em sợ nếu quay lại, mình lại bị cuốn đi lần nữa.”

“Anh không muốn em quay lại. Anh muốn đi cùng.”

Câu nói ấy khiến cổ họng cô nghẹn lại.

“Anh biết em cần thời gian,” anh tiếp, “nên anh sẽ không giục. Nhưng quán này, chỗ này, bàn này — lúc nào cũng để sẵn cho em.”

“Giống như Đà Nẵng?”

“Giống như Đà Nẵng, nhưng không có chia tay.”

Chiều xuống. Hồ Tây mờ sương, phố bắt đầu lên đèn. Trong quán, khách ra vào thưa dần. Cô ở lại đến tận khi anh tắt máy pha cà phê.

“Em định về à?” – anh hỏi.

“Ừ. Ngày mai em phải lên tòa soạn sớm.”

“Anh đưa em ra đầu ngõ.”

“Thôi, em quen đường.”

“Anh vẫn muốn đi.”

Hai người đi song song, im lặng. Trên cao, những sợi dây điện đong đưa, kêu nhẹ theo gió. Khi đến ngã rẽ, cô dừng lại.

“Anh Nhiên.”

“Ừ?”

“Nếu mai em không đến, anh vẫn mở quán chứ?”

“Vẫn. Vì anh biết, sớm muộn gì em cũng quay lại.”

Cô mỉm cười. “Anh tự tin thế.”

“Không phải tự tin. Là niềm tin.”

Cô quay đi, bước vài bước, rồi ngoái lại:

“Anh ơi, After Rain ở đây ngon hơn Đà Nẵng đấy.”

“Vì sao?”

“Vì ở đây có người từng đi qua mưa, và vẫn ở lại.”

Tối đó, cô về đến nhà, mở máy, viết thêm một bài mới:

“Có những mùi hương không thuộc về nơi chốn, mà thuộc về ký ức.

Như hương cà phê buổi sớm ở một thành phố xa.

Khi ta tưởng mình đã quên, nó lại tìm đến, nhẹ như hơi thở, và nói:

‘Ta vẫn ở đây.’”

Cô gửi bản thảo cho tòa soạn, không để tiêu đề.

Sáng hôm sau, cô lại đến.

Quán vẫn như cũ. Nhưng trên bàn, có thêm một tờ giấy nhỏ. Nét chữ quen thuộc:

“Cho Minh Anh – người khiến những buổi sáng biết thở.

Cà phê hôm nay miễn phí.

Còn người pha – thì vẫn ở đây.”

Cô gập tờ giấy, mỉm cười.

Bên ngoài, nắng trải vàng lên mặt hồ, phản chiếu trong đôi mắt cô long lanh như giọt cà phê chạm đáy tách.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×