Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng vàng nhạt len qua khung cửa sổ ký túc xá, rải lên trang vở dang dở của An Nhiên. Cô đã thức trắng gần như cả đêm để suy nghĩ về Minh Hạo và câu nói lạnh lùng như một cánh cửa khép chặt: “Đừng lãng phí thời gian vì tôi.”
Cô biết, đằng sau câu nói ấy không chỉ có sự từ chối, mà còn ẩn chứa một nỗi sợ vô hình. Và như một trực giác mách bảo, An Nhiên tin rằng, để hiểu được con người thật sự của Minh Hạo, cô phải đi tìm những mảnh vỡ trong quá khứ của anh.
Một manh mối từ thầy cũ
Chiều hôm đó, thay vì đi thẳng về sau giờ học, An Nhiên tìm đến phòng của thầy Khải – giảng viên già từng dạy Minh Hạo khóa trước. Căn phòng ngập mùi sách cũ, giấy tờ chồng chất, nhưng ánh mắt hiền từ của thầy khiến cô cảm thấy bớt căng thẳng.
“Thưa thầy…” – An Nhiên ngập ngừng – “Con muốn hỏi về một sinh viên cũ. Tên anh ấy là… Trần Minh Hạo.”
Nghe đến cái tên, thầy Khải khựng lại vài giây. Đôi mắt già nua ánh lên vẻ suy tư. “Minh Hạo à… đã lâu rồi không ai nhắc đến nó. Sao con lại hỏi?”
An Nhiên do dự, rồi đáp thành thật: “Con… tình cờ quen biết anh ấy. Nhưng anh ấy rất khép kín, dường như mang theo nhiều vết thương. Con chỉ muốn hiểu thêm, nếu được phép.”
Thầy Khải thở dài, ngả lưng vào ghế. “Minh Hạo là một sinh viên tài năng, có thể nói là hiếm có. Nó từng là niềm hy vọng lớn của khoa. Nhưng…” – ông ngừng lại, ánh mắt buồn bã – “chuyện xảy ra ba năm trước đã thay đổi tất cả.”
“Chuyện gì ạ?” – tim An Nhiên đập nhanh.
Thầy lắc đầu: “Ta không tiện kể chi tiết, vì đó là nỗi đau riêng của cậu ấy. Nhưng con nên biết, đồ án cuối cùng của Hạo không chỉ bị phê bình khắc nghiệt, mà còn dính vào một vụ tranh cãi nghiêm trọng. Có người cáo buộc nó đạo nhái ý tưởng.”
An Nhiên sững người. “Đạo nhái…? Không thể nào…”
“Ta cũng không tin.” – thầy Khải gằn giọng. – “Ta biết khả năng của Hạo. Nhưng bằng chứng lúc ấy bất lợi cho nó. Bạn bè dần xa lánh, hội đồng thì cứng rắn. Từ đó, nó như biến thành một con người khác.”
Lời kể như một nhát búa nện vào lòng An Nhiên. Hóa ra, vết thương của Minh Hạo không chỉ đến từ thất bại, mà còn từ sự nghi ngờ và phản bội.
Bóng dáng từ xa lạ
Tối hôm đó, khi trở về từ trường, An Nhiên vô tình bắt gặp bóng dáng một cô gái quen thuộc đứng dưới gốc cây bàng trong sân trường. Chính là cô gái bí ẩn từng nhìn cô ở quán cà phê.
Ánh đèn đường chiếu lên gương mặt thanh tú, đôi mắt sắc lạnh của cô ta khiến An Nhiên rùng mình.
Cô gái bước đến, nở nụ cười nhạt. “Em là bạn mới của Minh Hạo phải không?”
An Nhiên sững sờ. “Chị… biết anh ấy?”
“Biết chứ.” – Cô gái nghiêng đầu, đôi môi cong lên chế giễu. – “Thậm chí, chị còn biết nhiều hơn em tưởng. Nhưng có lẽ… em chưa sẵn sàng để nghe.”
“Xin chị, nói cho em đi.” – An Nhiên nắm chặt tay.
Cô gái nhìn sâu vào mắt cô, rồi khẽ lắc đầu: “Sự thật không phải lúc nào cũng ngọt ngào. Nếu em thực sự muốn ở cạnh Minh Hạo, em phải chuẩn bị tinh thần để chấp nhận tất cả. Ngay cả những điều tồi tệ nhất.”
Nói rồi, cô gái bỏ đi, để lại An Nhiên ngơ ngác giữa khoảng sân tĩnh lặng.
Trong khoảnh khắc ấy, cô hiểu rằng: quá khứ của Minh Hạo không chỉ đơn giản là một vết thương học đường. Nó còn gắn liền với những con người, những mối quan hệ phức tạp. Và cô gái bí ẩn kia chắc chắn là chìa khóa.
Minh Hạo và sự im lặng
Ngày hôm sau, khi gặp lại Minh Hạo ở “Mộc Hương”, An Nhiên cố gắng thăm dò.
“Anh… ba năm trước, đã xảy ra chuyện gì? Em chỉ muốn hiểu thôi.”
Minh Hạo lập tức sững người. Đôi mắt anh tối sầm lại, như mặt hồ phẳng lặng vừa bị ném một hòn đá.
“An Nhiên.” – Giọng anh khàn đi. – “Đừng chạm vào quá khứ của tôi. Đó là vùng đất cấm.”
“Nhưng nếu anh cứ im lặng, vết thương sẽ chẳng bao giờ lành. Anh không thấy mình đang tự giam cầm bản thân sao?”
“Còn hơn là để người khác nhìn thấy sự thất bại và giả dối của tôi.” – Anh gằn giọng, từng chữ rơi nặng nề.
An Nhiên lắc đầu, giọng run rẩy: “Em không tin anh giả dối. Dù cả thế giới quay lưng, em vẫn tin anh.”
Trong thoáng chốc, Minh Hạo ngước lên nhìn cô. Trong ánh mắt ấy, An Nhiên thấy rõ một cơn bão giằng xé giữa niềm tin và nỗi sợ.
Nhưng rồi anh quay mặt đi, thở dài. “Tin tôi hay không… chẳng thay đổi được gì.”
Quyết tâm
Đêm đó, An Nhiên ngồi bên bàn học, viết những dòng nhật ký. Cô ghi lại mọi điều nghe được từ thầy Khải, từ cô gái bí ẩn, từ chính Minh Hạo. Càng xâu chuỗi, cô càng nhận ra: có một bí mật bị chôn vùi, và chính bí mật ấy đã khiến cuộc đời Minh Hạo rẽ sang ngõ cụt.
Cô tự nhủ: Nếu anh ấy không đủ can đảm đối diện, mình sẽ là người đi tìm sự thật. Dù sự thật ấy có đau đớn đến đâu.
Ngòi bút trong tay run run, nhưng ánh mắt cô sáng lên quyết tâm.
Vì An Nhiên hiểu, chỉ khi những vết nứt trong quá khứ được nhìn nhận, Minh Hạo mới có thể bước ra khỏi bóng tối – và họ mới có thể thật sự chạm đến nhau.