Mưa phùn rơi lất phất suốt cả buổi sáng, phủ lên khuôn viên trường một màu xám mờ mịt. Con đường lát gạch đỏ trơn trượt dưới chân sinh viên hối hả bước vào lớp. An Nhiên cầm ô, bước đi chậm rãi, lòng nặng trĩu sau phát hiện về tập đồ án cũ của Minh Hạo.
Từng lời phê bình khắc nghiệt in hằn trong trí nhớ cô, như lưỡi dao cứa vào trái tim. Cô hiểu ra phần nào nguyên nhân khiến anh thu mình, nhưng đồng thời cảm thấy đó mới chỉ là bề nổi của một vết thương lớn hơn. Cô không dám chắc liệu bản thân có đủ can đảm để đi sâu hơn, nhưng trái tim lại thôi thúc: Mình phải biết sự thật.
Trong giờ nghỉ, Mai Lan lại là người nhận ra sự thất thần của cô.
“Cậu lại nghĩ đến anh ta?” – Lan chống cằm, giọng vừa trách vừa lo.
An Nhiên gật nhẹ. “Tớ tìm thấy đồ án cũ của anh ấy… Bị phê bình rất nặng. Có lẽ từ đó anh ấy mới thay đổi.”
Mai Lan chau mày. “Vậy thì sao? Đâu phải ai cũng vượt qua được thất bại. Có người chọn đứng dậy, có người chọn che giấu. Nhưng An Nhiên này, cậu có nghĩ mình đang can thiệp quá sâu không? Người ta có khi còn chẳng muốn nhớ.”
An Nhiên lặng im. Cô biết bạn mình nói đúng, nhưng trái tim thì không nghe theo lý trí.
Chiều hôm ấy, như thường lệ, An Nhiên lại tìm đến quán “Mộc Hương”. Cô không chắc Minh Hạo có đến hay không, nhưng vẫn chọn ngồi vào góc quen. Một lát sau, cánh cửa mở ra – và anh thực sự xuất hiện.
Vẫn áo sơ mi trắng, quần đen đơn giản, dáng đi trầm tĩnh. Nhưng hôm nay, gương mặt anh có vẻ mệt mỏi, bờ vai như nặng trĩu. Anh bước đến quầy, gọi Americano rồi ngồi xuống chiếc bàn sát giá sách.
An Nhiên do dự, cuối cùng vẫn quyết định bước đến.
“Anh… trông có vẻ không khỏe lắm. Có chuyện gì sao?”
Minh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng: “Không sao. Cô không cần lo.”
“Nhưng em—”
“An Nhiên.” – Giọng anh đột nhiên sắc lạnh, cắt ngang lời cô. – “Đừng cố bước vào thế giới của tôi. Ở đó chỉ có bóng tối, không hợp với cô đâu.”
Tim An Nhiên khựng lại. Lời nói ấy như một nhát dao thẳng thừng. Nhưng cô nhìn vào mắt anh, thấy trong đó không chỉ có lạnh lùng, mà còn cả sự sợ hãi và tự vệ.
“Anh nghĩ rằng đóng cửa trái tim mình sẽ giúp anh không đau sao?” – cô khẽ hỏi.
Minh Hạo im lặng. Bàn tay anh siết chặt tách cà phê, khớp ngón tay trắng bệch.
“Có lẽ đúng,” – cuối cùng anh nói, giọng nghẹn lại – “vì mỗi lần mở lòng, tôi đều mất đi những gì quan trọng nhất.”
Không khí đặc quánh, như đông cứng lại. An Nhiên muốn hỏi “Anh đã mất ai?” nhưng lý trí ngăn cô. Cô sợ câu hỏi ấy sẽ khiến anh càng khép chặt hơn.
Cô chỉ có thể thì thầm: “Nếu anh cứ mãi đóng cửa, làm sao biết có ai đó thật lòng muốn ở bên anh?”
Ánh mắt Minh Hạo chao đảo trong thoáng chốc. Nhưng rồi anh cúi xuống, giọng trầm thấp: “An Nhiên, đừng lãng phí thời gian vì tôi.”
Câu nói ấy như cánh cửa sắt khép lại trước mặt cô.
Đêm hôm đó, An Nhiên trằn trọc không ngủ được. Hình ảnh Minh Hạo với gương mặt mệt mỏi, ánh mắt u tối cứ hiện lên liên tục. Cô tự hỏi: Mình có nên dừng lại? Có nên nghe lời anh, rút lui khỏi thế giới ấy?
Nhưng rồi, khi nhớ lại cảm giác trái tim mình run rẩy mỗi lần ở cạnh anh, câu trả lời lại rõ ràng: Không. Mình không thể bỏ cuộc.
Cô thầm hứa: Dù Minh Hạo có dựng bao nhiêu bức tường, cô cũng sẽ tìm cách bước qua.
Trong khi đó, ở một nơi khác trong thành phố, cô gái bí ẩn hôm trước đang đứng bên cửa kính của một quán bar sang trọng. Trên tay cô là bức ảnh chụp Minh Hạo thời sinh viên – nụ cười rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết.
“Minh Hạo…” – cô thì thầm, khóe môi cong lên – “đã đến lúc anh phải đối diện với quá khứ rồi.”
Ánh đèn neon hắt lên gương mặt sắc sảo của cô, để lộ đôi mắt chứa đầy quyết tâm.
Một cơn bão, có lẽ, sắp sửa ập đến.