khi em đến, trái tim tôi dừng lại

Chương 11: Sự thật bị chôn vùi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, bầu trời u ám bất thường. Gió mang hơi lạnh đầu đông thổi lùa qua hàng cây trong sân trường, lá vàng xoay tròn rơi xuống nền gạch. An Nhiên khoác áo mỏng, bước chậm rãi qua hành lang dài, trong lòng dấy lên cảm giác bất an khó tả.

Từ sau cuộc trò chuyện căng thẳng với Minh Hạo, cô biết anh sẽ không dễ dàng mở lời. Nhưng cũng chính vì sự im lặng ấy, lòng cô càng thôi thúc phải tìm hiểu đến tận cùng.

Manh mối từ thư viện cũ

Thay vì vào lớp, An Nhiên quyết định ghé thư viện cũ của trường – nơi lưu giữ hồ sơ các khóa học đã qua. Căn phòng nằm ở khu nhà B, bụi phủ dày trên những kệ gỗ, mùi giấy ẩm mốc phảng phất.

“Em tìm gì vậy?” – bác thủ thư già hỏi, vừa lau cặp kính dày cộp.

An Nhiên lễ phép: “Dạ, em muốn xem hồ sơ đồ án ba năm trước, khoa Kiến trúc ạ.”

Bác thủ thư nheo mắt, dường như ngạc nhiên. “Ồ, ít ai còn nhắc đến. Nhưng nếu muốn, em xem ở tủ mục số 3 kia.”

Cô cúi đầu cảm ơn, rồi nhanh chóng tìm đến ngăn tủ. Những tập hồ sơ được buộc dây cẩn thận, giấy đã ngả màu vàng úa. Cô lật từng tờ, mắt quét qua hàng chữ ghi tên sinh viên. Và rồi – cái tên Trần Minh Hạo hiện ra trước mắt.

Hồ sơ ghi rõ: Đề tài: “Tổ hợp không gian xanh trong lòng thành phố hiện đại”. Nhưng ngay bên cạnh, có dòng chữ đỏ gắt gỏng: “Bị nghi đạo nhái từ công trình quốc tế, chưa đủ bằng chứng minh bạch.”

Trái tim An Nhiên nhói lên. Cô đọc tiếp phần ghi chú: “Hội đồng phê bình nặng nề. Sinh viên từ chối giải trình. Dự án bị hủy bỏ.”

“Anh ấy… từ chối giải trình?” – cô lẩm bẩm, khó hiểu. Minh Hạo là người kiên định, sao lại im lặng để người khác kết tội?

Trong lúc đang miên man, ánh mắt An Nhiên dừng lại ở một chi tiết khác: “Người khiếu nại: Lê Ngọc Diệp – cùng khóa.”

Tên ấy khiến cô thoáng rùng mình. Ngọc Diệp… liệu có phải là cô gái bí ẩn mà cô gặp gần đây?

Gặp lại Ngọc Diệp

Buổi chiều, khi ra khỏi giảng đường, An Nhiên thấy Ngọc Diệp đứng chờ ngay cổng trường, dáng vẻ thanh lịch nhưng ánh mắt lạnh lùng.

“Em lại tìm hiểu về Minh Hạo phải không?” – Ngọc Diệp lên tiếng trước, giọng sắc như dao.

An Nhiên chấn động. “Chị… chính chị là người từng khiếu nại anh ấy?”

Ngọc Diệp nhếch môi cười nhạt: “Đúng vậy. Và em nghĩ sao? Anh ta thật sự trong sạch ư?”

“Em tin anh ấy không gian dối.” – An Nhiên đáp, giọng chắc nịch.

Ngọc Diệp nhìn cô chăm chăm, một thoáng gì đó lóe lên trong đôi mắt, xen lẫn khinh bỉ và… đau đớn.

“Niềm tin của em thật ngây thơ.” – Diệp thì thầm. – “Ba năm trước, chính tay chị đã đưa bằng chứng lên hội đồng. Và Minh Hạo… không hề phản bác, cũng chẳng hề thanh minh. Em nghĩ vì sao?”

An Nhiên im lặng.

Ngọc Diệp tiến thêm một bước, hạ giọng: “Bởi vì anh ta biết mình có lỗi. Nhưng không phải lỗi với trường, mà là lỗi với một người đã từng tin tưởng anh ta nhất.”

“Lỗi… với ai?” – An Nhiên bối rối.

Ngọc Diệp không trả lời ngay, chỉ nhắm mắt lại, gió thổi tung mái tóc dài. Một lát sau, cô mở mắt, giọng run run nhưng cứng cỏi:

“Người đó… là chị.”

Những vết thương sâu kín

Họ cùng ngồi ở một quán nhỏ bên đường. Ngọc Diệp gọi một ly cà phê đen, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, giọng trầm xuống.

“Hồi năm cuối, chị và Minh Hạo cùng tham gia nhóm nghiên cứu. Ý tưởng về tổ hợp không gian xanh vốn do cả hai cùng phát triển. Nhưng đến lúc nộp đồ án, anh ta chỉ ghi tên mình. Chị phản đối, nhưng anh ta lặng im. Chị buộc phải đưa chuyện ra hội đồng.”

An Nhiên tròn mắt: “Không thể nào… anh ấy lại làm vậy.”

“Em nghĩ chị bịa sao?” – Ngọc Diệp cười cay đắng. – “Chị từng tin anh ta còn hơn cả bản thân. Nhưng rồi, một ngày, chị nhận ra tất cả những gì mình cống hiến đều biến mất, chỉ để lại tên anh ta sáng chói.”

“Nhưng…” – An Nhiên run run – “em không tin anh ấy phản bội. Nếu anh ấy lặng im, chắc chắn có lý do.”

Ngọc Diệp gõ nhịp ngón tay lên cốc cà phê, mắt nhắm hờ: “Có lẽ em đúng. Có lẽ anh ta im lặng không phải để phủ nhận, mà để bảo vệ một điều gì đó. Nhưng dù thế nào, vết thương ấy đã khắc vào tim chị. Đến giờ, chị vẫn chưa thể tha thứ.”

Không khí trở nên nặng nề. Lời nói của Ngọc Diệp như từng nhát dao, vừa chĩa vào Minh Hạo, vừa chĩa vào trái tim An Nhiên.

Quyết tâm đi đến tận cùng

Tối hôm đó, khi một mình trên giường ký túc, An Nhiên mở lại tập hồ sơ cũ mà cô bí mật chụp được vài trang. Cô nhìn thật lâu dòng chữ “Bị nghi đạo nhái” và “Người khiếu nại: Lê Ngọc Diệp”.

Trong lòng, sự rối ren tràn ngập. Ngọc Diệp có lý lẽ của riêng mình, nhưng Minh Hạo cũng không phải kẻ tham lam như lời chị ta nói. Vậy đâu mới là sự thật?

An Nhiên hít sâu, tự nhủ: Mình không thể dừng lại ở đây. Nếu Minh Hạo không chịu nói, mình sẽ đi tìm bằng chứng. Mình phải biết rốt cuộc ba năm trước đã xảy ra chuyện gì.

Trong ánh sáng lờ mờ, ánh mắt cô ánh lên quyết tâm rực cháy. Dù con đường phía trước đầy sỏi đá, cô vẫn sẽ bước đi. Bởi vì chỉ khi vén được tấm màn quá khứ, Minh Hạo mới có thể được tự do – và tình cảm trong tim cô mới thật sự có ý nghĩa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×