khi em đến, trái tim tôi dừng lại

Chương 13: Bức tường từ chối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, bầu trời trong xanh lạ thường sau cơn mưa đêm. Những giọt sương còn đọng lại trên lá, long lanh dưới ánh nắng ban mai. An Nhiên bước đi trên con đường quen thuộc đến quán “Mộc Hương”, trong lòng dâng trào cảm giác vừa hồi hộp, vừa lo sợ.

Trong túi xách của cô, chiếc USB như một quả tim đập mạnh mẽ, mang theo tất cả sự thật mà cô đã tìm thấy. Cô muốn, ngay hôm nay, Minh Hạo phải đối diện với nó.

Đối diện tại “Mộc Hương”

Quán cà phê buổi sáng khá yên tĩnh, chỉ lác đác vài người khách. Minh Hạo ngồi ở góc quen thuộc, ánh sáng hắt qua cửa sổ phủ lên gương mặt trầm mặc. Anh cầm một cuốn sách, nhưng rõ ràng đôi mắt đang lạc lõng nơi nào khác.

An Nhiên bước đến, tim đập dồn dập. Cô đặt nhẹ chiếc USB lên bàn, giọng run nhưng đầy quyết tâm:

“Em đã tìm được bằng chứng. Anh không hề đạo nhái. Đây là bản phác thảo gốc của anh, còn lưu lại cả dấu vết chỉnh sửa. Minh Hạo, anh vô tội.”

Nghe vậy, Minh Hạo ngẩng lên. Trong thoáng chốc, ánh mắt anh lóe lên sự ngạc nhiên, thậm chí là chấn động. Nhưng ngay sau đó, anh khẽ cười nhạt, ánh nhìn trở nên xa vời.

“Em đã vất vả rồi.” – Anh nói chậm rãi. – “Nhưng chuyện đó… đã không còn quan trọng nữa.”

An Nhiên sững sờ. “Không quan trọng? Anh có biết vì sự im lặng ấy, người ta đã gắn cho anh cái mác gian dối suốt ba năm không? Anh đã đánh mất bao nhiêu cơ hội, bao nhiêu ước mơ… Anh có thể coi là không quan trọng sao?”

Minh Hạo đặt cuốn sách xuống, giọng anh thấp, gần như lạc đi:

“An Nhiên, sự thật đôi khi không cứu rỗi được ai. Nó chỉ khơi lại vết thương mà thôi.”

“Không!” – An Nhiên gắt lên, đôi mắt rưng rưng. – “Sự thật chính là con đường duy nhất để anh thoát ra khỏi bóng tối này. Anh phải nhìn nhận, phải lấy lại công bằng cho mình. Nếu không, anh sẽ mãi mãi sống như một kẻ thua cuộc trong chính trái tim mình.”

Bức tường kiên cố

Minh Hạo lặng im thật lâu. Cuối cùng, anh khẽ thở dài, ánh mắt sâu thẳm như vực không đáy:

“An Nhiên… em còn quá trẻ để hiểu. Có những thứ, khi đã mất, không thể nào lấy lại. Dù sự thật có sáng tỏ, những gì người ta nghĩ về tôi… vẫn chẳng thay đổi. Người ta đã quen với việc xem tôi như kẻ đạo nhái. Và tôi… cũng quen rồi.”

An Nhiên run rẩy, nắm chặt mép bàn. “Anh… anh đang tự giam cầm mình. Tại sao anh không thể vì chính mình một lần mà đứng lên?”

“Vì tôi không xứng.” – Anh đáp gọn, nhưng giọng nghẹn lại.

Trong khoảnh khắc ấy, An Nhiên bỗng thấy anh không còn là chàng trai lạnh lùng nữa, mà giống như một đứa trẻ bị thương, đang cố giấu đi vết máu loang lổ.

Cô vươn tay, nắm lấy bàn tay anh. “Minh Hạo… em tin anh. Và em sẽ không từ bỏ, cho dù anh có xua đuổi em bao nhiêu lần. Em sẽ tìm mọi cách để thế giới biết anh trong sạch.”

Minh Hạo nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy tay mình. Ánh mắt anh thoáng lung lay, nhưng rồi anh rút tay về, lắc đầu:

“Đừng. Đừng làm gì nữa cả. Em không hiểu đâu, Nhiên. Càng đào sâu, em càng gặp nguy hiểm.”

Bóng tối lộ diện

Câu nói ấy khiến An Nhiên chấn động. “Nguy hiểm? Ý anh là sao?”

Minh Hạo mím môi, im lặng.

Ngay lúc đó, cửa quán mở ra. Một người đàn ông trung niên bước vào, bộ vest chỉnh tề, ánh mắt sắc bén như dao. Ông ta liếc nhanh quanh quán, rồi dừng lại nơi Minh Hạo.

Minh Hạo lập tức đứng bật dậy, gương mặt thoáng căng thẳng. “Ông đến đây làm gì?”

Người đàn ông mỉm cười lạnh lẽo. “Chỉ để nhắc nhở cậu: có những chuyện nên để quá khứ chôn vùi. Đừng để một cô bé ngây thơ kéo cậu vào rắc rối thêm lần nữa.”

Ông ta liếc sang An Nhiên, ánh mắt như lưỡi dao lướt qua da thịt. “Tò mò quá mức… thường chẳng có kết cục tốt đẹp.”

Nói rồi, ông ta bỏ đi, để lại bầu không khí ngột ngạt bao trùm.

Vỡ vụn

An Nhiên nhìn Minh Hạo, giọng run rẩy: “Ông ta là ai? Tại sao lại nói thế?”

Minh Hạo ngồi phịch xuống ghế, hai tay ôm trán, vẻ mặt tuyệt vọng. Anh không trả lời, chỉ khẽ nói: “Em thấy chưa? Đây chính là lý do tôi không muốn em dính líu. Có những thế lực… không đơn giản như em nghĩ.”

An Nhiên lắc đầu, nước mắt rơi xuống: “Nhưng anh… anh định cứ để họ chà đạp mình như thế sao? Định sống cả đời trong sự oan khuất này sao?”

Anh ngước lên, đôi mắt đỏ ngầu, đau đớn: “Nếu sự hy sinh của tôi có thể giữ cho người khác được yên ổn, thì đáng giá.”

“Không! Anh sai rồi!” – An Nhiên bật khóc. – “Anh không cần gánh hết. Anh cũng xứng đáng được tự do, được sống là chính anh. Dù anh có đẩy em đi bao nhiêu lần… em cũng không bỏ anh lại trong bóng tối đâu.”

Quyết tâm

Cuộc trò chuyện kết thúc trong im lặng. Minh Hạo rời quán trước, bóng lưng anh gầy gò, kiên cường nhưng cô độc. An Nhiên ngồi lại, nước mắt rơi ướt cả bàn tay.

Trong lòng, cô biết: bức tường mang tên Minh Hạo quá kiên cố để cô phá vỡ chỉ bằng lời nói. Nhưng sự xuất hiện của người đàn ông lạ mặt đã khẳng định một điều: đằng sau câu chuyện “đạo nhái” không chỉ là mâu thuẫn cá nhân, mà còn có một thế lực ẩn giấu, thao túng tất cả.

Cô lau nước mắt, nắm chặt chiếc USB trong tay. Nếu anh không dám đứng lên, em sẽ là người làm thay. Em sẽ phơi bày sự thật, dù phải đối mặt với bất cứ ai.

Trong tim, ngọn lửa quyết tâm cháy bùng, sáng rực hơn bao giờ hết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×