khi em đến, trái tim tôi dừng lại

Chương 3: Quán cà phê đầu ngõ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm ấy, trời se se lạnh. An Nhiên đứng trước gương chỉnh lại mái tóc, khẽ bặm môi như thể đang chuẩn bị cho một buổi hẹn quan trọng. Thực ra, cô chỉ đơn giản là đi cùng Minh Hạo đến khảo sát công trình – một cơ hội bất ngờ mà anh ngỏ lời. Nhưng không hiểu sao, trong lòng cô lại thấy hồi hộp như một cô gái chuẩn bị cho buổi gặp gỡ đầu tiên với người mình thầm thích.

“Bình tĩnh nào, An Nhiên.” – Cô tự nhủ, rồi hít sâu một hơi trước khi bước ra ngoài.

Chiếc xe của Minh Hạo đợi sẵn trước cổng toà soạn. Anh đứng cạnh xe, tay bỏ vào túi quần, gương mặt vẫn lạnh nhạt thường thấy. Khi thấy cô đến gần, anh chỉ khẽ gật đầu, không thừa một lời chào hỏi.

“Chúng ta đi thôi.” – Anh nói ngắn gọn.

Con đường dẫn ra ngoại thành trải dài qua những hàng cây xanh. Trên xe, không khí ban đầu khá im lặng. An Nhiên ngồi ghế phụ, đưa mắt nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa kính, lòng vừa háo hức vừa ngượng ngùng.

Cô khẽ quay sang:

“Anh thường đi khảo sát một mình sao?”

“Ừ. Tôi không thích ồn ào.” – Minh Hạo đáp, mắt vẫn dõi theo con đường phía trước.

An Nhiên mỉm cười, gợi chuyện:

“Vậy hôm nay rủ tôi đi cùng, chắc là ngoại lệ rồi nhỉ?”

Không ngờ anh lại quay sang nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc đến mức khiến tim cô chao nhẹ.

“Đúng là ngoại lệ.” – Anh đáp, giọng trầm đều, không rõ là khen hay chê.

Câu trả lời ngắn gọn ấy khiến không khí trên xe càng thêm khó đoán. Nhưng với An Nhiên, nó lại như một tín hiệu lạ lùng – rằng sự xuất hiện của cô đã ít nhiều làm xáo trộn cuộc sống vốn khuôn mẫu của anh.

Sau hơn một giờ đồng hồ, xe dừng lại ở một khu đất rộng, nơi công trình đang được khởi công. Tiếng máy móc rền vang, công nhân tất bật, khung thép dựng cao sừng sững dưới nắng chiều. Minh Hạo nhanh chóng khoác áo bảo hộ, kiểm tra từng chi tiết, trao đổi với kỹ sư. Ánh mắt anh nghiêm nghị, giọng nói ngắn gọn nhưng dứt khoát, khiến cả nhóm công nhân đều nể phục.

An Nhiên đứng lặng một bên, quan sát dáng vẻ tập trung của anh. Trong khoảnh khắc đó, cô bất giác nhận ra: người đàn ông này giống như một bức tường thành vững chãi – không phải ai cũng có thể chạm tới, nhưng một khi đứng sau lưng anh, chắc chắn sẽ thấy an toàn.

Đến khi mặt trời ngả bóng, công việc tạm xong, Minh Hạo cởi mũ bảo hộ, lau mồ hôi. Anh liếc nhìn An Nhiên, giọng hơi trầm:

“Ở đây còn vài hạng mục nữa, nhưng tôi nghĩ cô không hứng thú với sắt thép. Có một quán cà phê nhỏ gần đây, chúng ta ghé qua rồi về.”

An Nhiên gật đầu, tim cô bất giác đập nhanh hơn.

Quán cà phê nằm trong con ngõ nhỏ, mái ngói cũ kỹ, xung quanh trồng đầy hoa giấy hồng rực. Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, bên trong thơm nức mùi cà phê rang và bánh ngọt. Không gian ấm áp, yên tĩnh, trái ngược hẳn với tiếng ồn ào công trường ban nãy.

Minh Hạo chọn chiếc bàn cạnh cửa sổ. Ngoài kia, ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả khoảng trời, gió nhẹ lay động những dây hoa giấy rơi lả tả.

An Nhiên chống cằm nhìn cảnh vật, khẽ cười:

“Quán này đẹp thật. Sao anh biết ở đây?”

“Lúc trước, tôi từng đến khảo sát khu đất gần đây. Vô tình ghé vào.” – Anh đáp ngắn gọn, rồi gọi hai ly cà phê đen.

An Nhiên nhăn nhẹ mũi:

“Anh không hỏi xem tôi có uống được cà phê đắng không à?”

Minh Hạo nhìn cô, ánh mắt thoáng qua sự ngạc nhiên, rồi môi khẽ nhếch rất nhẹ, gần như không nhận ra.

“Cà phê mà ngọt thì còn gì là cà phê nữa.”

An Nhiên bật cười khúc khích, cảm thấy bầu không khí đã bớt xa cách.

Cả hai ngồi đối diện, ánh sáng vàng ấm áp phủ lên gương mặt họ. Lần đầu tiên, An Nhiên dám nhìn thẳng vào mắt Minh Hạo thật lâu. Đôi mắt ấy sâu thẳm, như chứa cả một khoảng trời mà cô muốn tìm hiểu.

“Anh Hạo…” – Cô khẽ gọi.

Anh ngẩng lên:

“Sao?”

“Anh luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng… thật ra anh là người rất ấm áp, đúng không?”

Minh Hạo sững lại, ánh mắt khẽ dao động. Một thoáng sau, anh đưa mắt nhìn ra cửa sổ, giọng trầm hẳn xuống:

“Có lẽ cô nhầm rồi. Tôi không ấm áp như cô nghĩ đâu.”

Giọng anh có chút gì đó xa xăm, như mang theo cả một nỗi buồn không tên.

An Nhiên mím môi. Cô nhớ đến bức vẽ trong cuốn phác thảo – cô gái váy trắng đứng trước ngôi nhà nhỏ. Trái tim cô nhói lên, nhưng cô không dám hỏi. Có lẽ, sau nụ cười dịu dàng kia, là một vết thương chưa kịp lành.

Cả hai im lặng một lúc. Tiếng thìa khuấy cà phê vang lên khe khẽ, hòa với tiếng nhạc du dương trong quán. Không ai nói thêm gì, nhưng dường như sự im lặng ấy lại khiến khoảng cách giữa họ gần hơn.

Khi rời quán, trời đã tối hẳn. Những con đường ngoại ô lấp lánh ánh đèn vàng, gió đêm mát rượi.

Trên xe, An Nhiên quay sang, khẽ nói:

“Cảm ơn anh… vì đã cho tôi một ngày thú vị.”

Minh Hạo không đáp, chỉ khẽ liếc nhìn cô, đôi mắt dịu lại. Trong ánh sáng mờ, khóe môi anh thoáng cong lên, rất nhẹ – nhưng đủ để An Nhiên nhận ra đó là nụ cười đầu tiên mà anh dành cho cô.

Tim cô bất giác đập loạn nhịp. Và chính khoảnh khắc ấy, cô biết mình đã bước thêm một bước vào thế giới đầy bí ẩn của người đàn ông mang tên Minh Hạo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×