khi em đến, trái tim tôi dừng lại

Chương 4: Bức tường lạnh lùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều muộn, bầu trời loang lổ những vệt nắng cuối ngày, ánh sáng vàng rực xuyên qua tầng mây mỏng, trải dài xuống con phố nhỏ vốn dĩ yên bình. An Nhiên bước chậm rãi trên con đường lát gạch dẫn đến quán cà phê quen thuộc – quán “Mộc Hương”. Đây là nơi cô thường tìm đến mỗi khi cần sự yên tĩnh, một chút hương thơm cà phê dìu dịu và giai điệu piano nhẹ nhàng phát ra từ chiếc loa cũ.

Cánh cửa gỗ mở ra, âm thanh leng keng của chiếc chuông nhỏ trên tay nắm vang lên báo hiệu có khách. Mùi hương cà phê rang xộc thẳng vào khứu giác, khiến lòng cô dịu lại. Hôm nay, chẳng hiểu sao, trái tim cô lại đập nhanh hơn một nhịp. Có lẽ vì trong tiềm thức, cô biết mình đang mong chờ điều gì đó.

Đúng như dự cảm, ở góc khuất gần kệ sách, Minh Hạo đã ngồi đó. Anh mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, cổ áo cài gọn gàng, trên bàn là ly Americano đen sóng sánh và tập hồ sơ dày cộm. Mái tóc đen rủ xuống, vài sợi xòa nhẹ trước trán, gương mặt nghiêng nghiêng ánh lên dưới ánh sáng vàng mờ ảo. Có cái gì đó vừa xa cách vừa cuốn hút.

Anh không để ý đến những người xung quanh, cũng chẳng mảy may nhận ra có ai vừa bước vào. Mọi sự chú ý của Minh Hạo đều tập trung vào những trang giấy trước mặt, đôi mày khẽ nhíu, ánh mắt sâu hút, như đang chìm trong thế giới riêng.

An Nhiên dừng chân, lòng thoáng ngập ngừng. Cô không biết có nên đến gần hay cứ ngồi yên ở góc cửa sổ quen thuộc. Nhưng rốt cuộc, lòng hiếu kỳ xen lẫn mong muốn kéo gần khoảng cách đã thôi thúc cô tiến lại gần.

Cô gọi một ly cappuccino rồi thẳng bước đến chỗ anh.

“Chào anh,” – giọng cô nhẹ nhàng vang lên, như muốn phá vỡ bức tường tĩnh lặng bao quanh anh.

Minh Hạo ngẩng đầu. Ánh mắt anh thoáng hiện lên chút bất ngờ, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi lại trở về vẻ lạnh nhạt. Anh khẽ gật, nói gọn: “Ồ, là cô.”

Không có nụ cười, không có sự niềm nở. Chỉ là một câu đáp xã giao lạnh lùng.

An Nhiên không để tâm, cô kéo ghế ngồi xuống đối diện, đặt ly cà phê trước mặt. “Anh cũng thường đến đây sao?”

“Ừ.” – Vẫn là một từ duy nhất, dứt khoát, chẳng thêm gì nữa.

Không khí rơi vào khoảng lặng khó xử. Người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ thấy cô hơi đường đột, nhưng An Nhiên lại chẳng muốn bỏ cuộc. Cô mỉm cười, cố tìm một chủ đề: “Lần trước, bản thiết kế của anh… sau đó mọi chuyện ổn chứ?”

Đôi tay Minh Hạo khựng lại một thoáng, rồi tiếp tục lật giấy. “Ổn.”

Chỉ một chữ.

An Nhiên thở ra khẽ khàng. Cô cảm nhận rõ anh đang dựng lên một bức tường vô hình, tách biệt bản thân khỏi thế giới, khỏi sự quan tâm của bất kỳ ai. Nhưng cô vẫn kiên nhẫn:

“Anh biết không, bản thiết kế đó thật sự rất đẹp. Tôi nghĩ, người vẽ nó chắc hẳn đã đặt cả trái tim mình vào đó.”

Minh Hạo dừng lại. Đôi mắt anh thoáng tối đi, rồi bất ngờ cong nhẹ môi, nở một nụ cười nhạt, nhưng không phải kiểu cười vui vẻ. “Cảm ơn. Nhưng đôi khi, dẫu có đặt bao nhiêu tâm huyết, cũng không thể giữ lại thứ mình muốn.”

Lời nói ấy rơi vào không gian tĩnh mịch, giống như một nhát dao vô tình cứa vào lòng người nghe. Trong giọng anh có chút mệt mỏi, có chút bất lực, và cả nỗi đau khó gọi thành tên.

An Nhiên im lặng nhìn anh. Một thoáng, cô có cảm giác như đã nhìn thấy một khoảng trống mênh mông trong đôi mắt ấy – khoảng trống của một kẻ từng mất mát điều gì đó rất quan trọng.

Cô muốn hỏi, muốn chạm đến phần sâu thẳm đó, nhưng ánh mắt điềm tĩnh và lạnh lùng của Minh Hạo nhanh chóng kéo tấm màn xuống, chặn đứng mọi nỗ lực. Anh quay lại tập hồ sơ, như thể những lời vừa thốt ra chẳng hề tồn tại.

Sự từ chối kín đáo ấy khiến An Nhiên hơi chùn lòng. Nhưng bản năng lại thôi thúc cô không nên buông bỏ. Cô nhẹ giọng:

“Anh có thể dựng bức tường để ngăn người khác đến gần. Nhưng đôi khi, một bức tường không chỉ ngăn được người ngoài, mà còn nhốt chính anh bên trong nó.”

Minh Hạo thoáng sững người. Nhưng rồi, như chưa từng nghe, anh cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu.

Khoảnh khắc đó, An Nhiên hiểu rằng mình đã chạm vào một góc nhạy cảm nào đó trong lòng anh. Song anh quá kiên cố, không cho phép ai xâm nhập.

Cô im lặng đứng dậy. Trước khi bước đi, cô để lại một câu nói gần như tự nhủ:

“Có những vết thương, chỉ khi cho người khác bước vào, mới thực sự được chữa lành.”

Cửa quán mở ra, chuông leng keng vang lên lần nữa. Bóng dáng nhỏ nhắn của An Nhiên khuất dần ngoài phố.

Minh Hạo ngồi yên, đôi mắt hướng về trang giấy nhưng không còn tập trung. Trong đầu anh vang vọng lại lời cô gái vừa nói. Anh khẽ nhếch môi cười nhạt, nhưng nụ cười ấy đầy cay đắng.

Bức tường anh dựng quanh mình, thật sự vững chãi đến thế sao? Hay thực ra, chính anh cũng đang mỏi mệt khi phải giam mình quá lâu trong đó?

Bên ngoài, trời sẩm tối. Thành phố bắt đầu lên đèn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Minh Hạo ngẩng nhìn qua ô kính, đôi mắt sâu hun hút phản chiếu ánh sáng mờ ảo của phố thị.

Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên, tan biến giữa không gian vắng lặng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×