Buổi sáng đầu tuần luôn có gì đó nặng nề. Cả giảng đường vang lên tiếng lật giấy, tiếng bút gõ lách cách trên mặt bàn gỗ, tiếng giảng viên thao thao bất tuyệt về những công thức và lý thuyết khô khan. Trong không khí oi nồng của mùa thu, đôi mắt An Nhiên như dán vào màn hình máy chiếu, nhưng tâm trí cô lại trôi đi đâu mất.
Những con số, biểu đồ hiện lên rồi tan biến, nhường chỗ cho hình ảnh một người con trai. Ánh mắt sâu thẳm, dáng ngồi trầm tĩnh, cái cách anh lặng lẽ uống một ly cà phê đen không đường, tất cả như khắc sâu vào trí nhớ cô. Càng muốn gạt bỏ, cô càng thấy mình đang tự lún sâu hơn.
“An Nhiên, cậu có nghe không thế?” – Mai Lan huých nhẹ khuỷu tay, kéo cô trở lại với thực tại.
Cô giật mình, cười gượng, vội vàng lật vở. “À… có, có chứ.”
Nhưng rõ ràng là không. Nét mặt Mai Lan thoáng hiện chút nghi ngờ. Cô nhìn bạn mình rồi lắc đầu thở dài:
“Dạo này tớ thấy cậu lạ lắm nhé. Hay mơ màng, thất thần. Đừng nói với tớ là đang tương tư ai rồi đấy?”
An Nhiên sững người. Đôi má cô nóng bừng, vội cúi xuống giả vờ ghi chép. Nhưng Mai Lan đâu dễ bỏ qua, cô nàng cười ranh mãnh:
“Không thừa nhận tức là đúng rồi. Nói nghe xem nào, ai mà khiến An Nhiên của chúng ta rối bời thế này?”
An Nhiên im lặng một lúc, cuối cùng thở dài: “Lan này… cậu nghĩ một người luôn giữ khoảng cách, lạnh lùng với mình, có phải vì họ ghét mình không?”
Mai Lan nhướng mày, chậm rãi hỏi: “Cậu đang nói đến… Minh Hạo, phải không?”
Tim An Nhiên hẫng một nhịp. Cô chưa từng nhắc thẳng tên anh, vậy mà chỉ qua vài câu, Mai Lan đã đoán ra. Cái nhìn sắc bén ấy khiến cô không thể chối.
Mai Lan khẽ chép miệng: “Tớ đoán không nhầm mà. Cậu dính vào anh ta thật rồi.”
“Không phải như cậu nghĩ…” – An Nhiên vội phân bua – “Tớ chỉ… tò mò thôi. Cảm giác anh ấy có điều gì đó giấu kín. Ánh mắt ấy… giống như đang khóa chặt cả thế giới sau một cánh cửa.”
Mai Lan chống cằm suy nghĩ, rồi đáp bằng giọng chậm rãi:
“Có lẽ anh ta từng trải qua chuyện gì đó. Nhưng An Nhiên à, không phải ai cũng muốn người khác bước vào thế giới của mình. Có khi càng tiến gần, cậu sẽ càng đau.”
Những lời ấy như một gáo nước lạnh. An Nhiên lặng thinh, nhưng trong lòng lại dấy lên sự giằng co. Đúng, cô biết càng đi sâu, con đường càng nguy hiểm. Thế nhưng, có một sức hút vô hình kéo cô lại gần anh – một thứ gì đó vừa xa xăm vừa gần gũi, vừa khiến cô sợ hãi vừa thôi thúc cô muốn khám phá.
Buổi chiều, sau giờ học, An Nhiên ghé thư viện mượn vài cuốn sách. Khi bước ra khỏi cánh cửa gỗ nặng nề, ánh hoàng hôn phủ xuống sân trường như lớp màu cam ấm áp. Cô vô thức bước chậm lại khi bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Minh Hạo đang ngồi một mình trên chiếc ghế đá cạnh hàng cây bàng. Anh không để ý đến dòng người qua lại, cũng chẳng bận tâm đến những ánh nhìn tò mò của vài sinh viên nữ. Trong tay anh là một cuốn sổ da đã cũ, mép giấy sờn rách. Cây bút chì trên tay anh lướt đi, vẽ thành những đường nét vừa mạnh mẽ vừa vụn vỡ.
An Nhiên khựng lại. Trái tim cô đập nhanh, một nửa muốn bước đến, nửa kia lại chùn chân. Cuối cùng, sự tò mò chiến thắng. Cô hít một hơi thật sâu, khẽ tiến lại gần.
“Anh lại vẽ sao?” – Giọng cô nhỏ nhưng đủ để anh nghe thấy.
Minh Hạo ngẩng lên. Đôi mắt anh thoáng hiện sự ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại trở về vẻ điềm tĩnh thường thấy. Anh gật nhẹ: “Ừ.”
An Nhiên mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh. “Em có thể xem không?”
Anh hơi do dự, rồi đưa cuốn sổ sang. Trên trang giấy là bản phác họa một tòa nhà cao tầng. Đường nét sắc sảo, tỷ lệ chính xác, nhưng bao quanh nó lại là những nét bút mơ hồ, như thể anh cố tình làm nhòe, làm dở dang.
“Bức vẽ này… sao lại giống như chưa hoàn thiện?” – An Nhiên nghiêng đầu, chăm chú quan sát.
Minh Hạo siết nhẹ cây bút chì, ánh mắt xa xăm: “Có những thứ… dẫu cố gắng cũng không thể hoàn thiện.”
Câu trả lời ngắn ngủi ấy khiến lòng An Nhiên nhói lên. Rõ ràng, trong đó có một tầng nghĩa khác mà anh không muốn nói ra.
“Nhưng… đôi khi sự không hoàn thiện lại là điều khiến nó đặc biệt.” – Cô khẽ nói. – “Giống như một bức tranh dang dở vẫn có thể chạm đến trái tim người khác.”
Minh Hạo nhìn cô, ánh mắt lướt qua như có chút dao động. Nhưng rất nhanh, anh cười nhạt: “Người ngoài có thể thấy đẹp. Nhưng với người vẽ, nó mãi mãi chỉ là một khiếm khuyết.”
An Nhiên bỗng thấy lòng trĩu nặng. Cô muốn hỏi anh, muốn biết vì sao trong từng câu nói đều chất chứa nỗi u buồn như thế. Nhưng sự im lặng và nụ cười nhạt kia như một bức tường chắn ngang, khiến mọi lời thắc mắc nghẹn lại nơi cổ họng.
Cả hai ngồi yên, chỉ còn tiếng lá bàng xào xạc trong gió. Xa xa, vài sinh viên đi ngang, tiếng cười nói rộn ràng, đối lập hoàn toàn với khoảng lặng nơi này.
Cuối cùng, An Nhiên khẽ lên tiếng:
“Minh Hạo này… nếu một ngày nào đó, anh chịu mở lòng, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.”
Anh nghiêng đầu nhìn cô. Ánh mắt sâu thẳm, nhưng lạnh như mặt hồ mùa đông. “Mọi chuyện vốn đã định sẵn, khác hay không… cũng chẳng quan trọng nữa.”
Trái tim An Nhiên run rẩy. Cô biết anh đang che giấu một vết thương, có lẽ rất sâu, rất khó lành. Nhưng đồng thời, cô càng chắc chắn rằng: mình muốn tìm cách bước vào thế giới ấy, muốn gom nhặt những mảnh ghép rời rạc để lắp lại bức tranh trọn vẹn.
Dù biết, con đường ấy sẽ không dễ dàng.
Khi An Nhiên về đến ký túc xá, hoàng hôn đã tắt, thành phố lên đèn. Cô ngồi xuống bàn, mở vở định ghi chép lại bài học trong ngày, nhưng trang giấy trắng vẫn để nguyên. Trong đầu cô chỉ còn vang lên một câu nói: “Có những thứ dẫu cố gắng cũng không thể hoàn thiện.”
Cô tự hỏi, Minh Hạo đã đánh mất điều gì? Và liệu có ai đủ kiên nhẫn, đủ dũng khí để tìm lại phần đã thiếu ấy cho anh?
An Nhiên khẽ siết chặt cây bút. Có lẽ… chính cô sẽ thử làm điều đó.