Chiều hôm ấy, trời lác đác những cơn mưa đầu mùa. Những giọt mưa nhỏ đập lên ô cửa kính thư viện, tạo nên nhịp điệu lách tách đều đặn. Không gian mờ ảo, mang theo chút se lạnh khiến lòng người thêm phần nặng nề.
An Nhiên ngồi trong góc quen thuộc, nhưng lần này chẳng thể tập trung vào cuốn sách trước mặt. Cứ hễ lật một trang, gương mặt Minh Hạo lại hiện lên rõ rệt trong tâm trí cô. Những câu nói ngắn gọn, ánh mắt xa xăm, nụ cười nhạt đến buồn bã… tất cả như một ẩn số khiến cô không sao tìm ra lời giải.
“Cậu lại nghĩ đến anh ta nữa đúng không?” – Mai Lan bất ngờ ngồi xuống đối diện, chống cằm nhìn thẳng vào bạn.
An Nhiên giật mình. “Sao cậu biết?”
“Cái vẻ thất thần kia ai mà chẳng đoán ra.” – Mai Lan lắc đầu – “An Nhiên à, nếu cậu thực sự thích anh ta, tớ không ngăn cản. Nhưng phải cẩn thận. Người càng nhiều bí mật, càng dễ khiến người khác tổn thương.”
An Nhiên im lặng. Cô biết Mai Lan lo lắng cho mình, nhưng cảm xúc chẳng thể nào dễ dàng dập tắt.
Bỗng, tiếng bước chân vang lên từ phía sau. Cả hai quay lại. Minh Hạo bước vào thư viện, dáng người cao gầy nổi bật trong chiếc áo sơ mi xanh đậm. Anh đi thẳng đến kệ sách cuối phòng, dường như chẳng để ý đến ai.
Trái tim An Nhiên đập loạn. Cô vô thức đứng dậy. Mai Lan nhìn theo, chỉ biết thở dài, lắc đầu ngán ngẩm.
Minh Hạo đang lướt tay trên giá sách thì nghe tiếng gọi nhẹ:
“Anh tìm sách gì vậy?”
Anh quay lại. An Nhiên đứng đó, ánh mắt sáng long lanh đầy chờ đợi. Anh thoáng sững người, nhưng ngay sau đó lại trở về dáng vẻ trầm tĩnh: “Một vài tài liệu về kiến trúc cổ. Còn cô?”
“Em… cũng đang tìm sách thôi.” – Cô cười nhẹ.
Anh không nói thêm, tập trung tìm kiếm. Sự lạnh nhạt ấy khiến bầu không khí ngượng ngùng. Nhưng rồi ánh mắt An Nhiên vô tình rơi xuống cuốn sổ da trong tay anh – vẫn là cuốn sổ cũ, nơi chứa đầy những bản vẽ nửa hoàn thiện.
“Anh lúc nào cũng mang theo nó nhỉ?” – cô buột miệng.
Minh Hạo khựng lại. Bàn tay anh nắm chặt cuốn sổ hơn, ánh mắt thoáng hiện vẻ cảnh giác.
“Có vấn đề gì sao?” – giọng anh trầm thấp.
“Không, em chỉ thấy… anh trân trọng nó lắm. Có phải… trong đó có điều gì quan trọng với anh không?”
Khoảnh khắc ấy, một tia sáng mờ nhạt thoáng lướt qua đôi mắt Minh Hạo. Anh im lặng rất lâu, cuối cùng khẽ đáp:
“Đúng. Nó thuộc về quá khứ. Một quá khứ… mà tôi không muốn ai nhắc lại.”
Không khí lập tức nặng nề. An Nhiên nhìn anh, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa tò mò. Quá khứ gì mà khiến anh phản ứng mạnh đến vậy?
“Xin lỗi.” – cô nhẹ giọng – “Em không có ý làm anh khó chịu.”
Minh Hạo không trả lời, chỉ lặng lẽ quay đi.
An Nhiên nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng dấy lên hàng loạt câu hỏi. Cô chợt nhận ra: để chạm tới trái tim người con trai này, cô không thể chỉ dừng ở sự kiên nhẫn. Cô cần phải tìm hiểu, cần biết được điều gì đã từng xảy ra với anh.
Vài ngày sau, cơ hội đến.
Khi dọn dẹp lại phòng đọc nhỏ, An Nhiên vô tình phát hiện một tập tài liệu cũ. Bìa tài liệu có ghi tên người thực hiện: Nguyễn Minh Hạo – Đồ án năm thứ ba.
Cô ngẩn người. Đây chính là dự án từ nhiều năm trước của anh. Tò mò, cô mở ra xem. Bản thiết kế trong đó cực kỳ công phu, thể hiện sự sáng tạo táo bạo của một sinh viên trẻ. Thế nhưng, ở cuối tập tài liệu, có tờ nhận xét đỏ chói:
“Quá viển vông, thiếu tính thực tế. Dự án bị hủy bỏ.”
Bên dưới còn hàng loạt ghi chú gay gắt, thậm chí mang tính phủ nhận hoàn toàn nỗ lực của người thiết kế.
An Nhiên cắn chặt môi. Cô hiểu ra phần nào: có lẽ đây là cú sốc khiến Minh Hạo thay đổi, khiến anh trở nên khép kín như bây giờ. Nhưng cô cảm thấy trong câu chuyện ấy vẫn còn thiếu một mảnh ghép quan trọng.
Và cô sẽ tìm bằng được.
Trong khi đó, ở một góc tối khác của thành phố, có người đang dõi theo từng bước đi của Minh Hạo. Một cô gái với ánh mắt sắc lạnh, bàn tay lật giở cuốn tạp chí kiến trúc cũ có đăng hình anh. Trên môi cô thoáng hiện nụ cười bí ẩn.
“Minh Hạo, cuối cùng tôi cũng tìm thấy anh rồi…”