khi giám đốc không còn lạnh lùng

Chương 3: Người cũ trở lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ Hai, không khí trong công ty dường như nặng hơn thường lệ. Mọi người xôn xao bàn tán vì buổi họp khẩn cấp của ban giám đốc. Lâm Nhi vừa bước vào đã nghe tiếng xì xào: “Hình như giám đốc sắp đưa một người mới về phòng chiến lược đó.” – “Nghe nói là người thân tín cũ của anh ấy, từ trụ sở chính chuyển về.” Cô thoáng chững lại, tim khẽ co lại dù chẳng hiểu vì sao. Cô không có lý do gì để bận tâm đến chuyện ai làm cùng anh, nhưng cảm giác bất an cứ len lỏi.

Đúng chín giờ, cuộc họp bắt đầu. Cánh cửa phòng mở ra, bước vào là một người phụ nữ mặc váy ôm màu be, tóc búi gọn, khuôn mặt sắc sảo. Cô ấy tự tin bước đến cạnh Tống Duy Khải, khẽ cười: “Chào mọi người, tôi là Trần Vy, phụ trách hỗ trợ truyền thông chiến lược.” Cả phòng vỗ tay, nhưng trong ánh nhìn của nhiều người, sự ngưỡng mộ xen lẫn chút dè chừng. Còn Lâm Nhi, cô chỉ im lặng nhìn người phụ nữ ấy rồi nhìn sang Tống Duy Khải. Anh giới thiệu ngắn gọn: “Cô Trần Vy từng làm việc với tôi ở chi nhánh Hà Nội, có nhiều kinh nghiệm trong chiến lược thương hiệu. Mọi người phối hợp tốt.” Giọng anh bình thản, nhưng cách anh nhìn người phụ nữ ấy – nhẹ, có chút thân quen – khiến lòng Lâm Nhi nhói lên mà không hiểu lý do.

Buổi họp kết thúc, cô dọn lại tài liệu. Khi Vy bước đến, mỉm cười thân thiện: “Em là Lâm Nhi đúng không? Tôi nghe giám đốc nhắc qua rồi.” Câu nói khiến tim Nhi đập mạnh, nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh: “Vâng, tôi là nhân viên hỗ trợ dự án ‘Nhịp chậm’.” Vy gật nhẹ, giọng nhỏ nhưng tự tin: “Nghe nói em làm khá tốt. Hy vọng mình sẽ hợp tác vui vẻ.” Nụ cười của cô ấy đẹp, nhưng có gì đó khiến Nhi thấy nghẹt thở – một thứ áp lực vô hình mà chỉ những người phụ nữ từng đối diện nhau vì cùng để ý một người mới hiểu được.

Chiều hôm đó, Vy và Tống Duy Khải cùng ở trong phòng họp để chỉnh lại chiến lược. Nhi được giao mang hồ sơ vào. Khi cô bước vào, anh đang đứng cạnh cửa sổ, còn Vy ngồi trên ghế, nói gì đó khiến anh khẽ cười. Một nụ cười nhẹ, hiếm hoi, mà cô chưa từng thấy anh dành cho ai. Cô khựng lại giây lát rồi đặt tài liệu lên bàn, giọng nhỏ: “Giám đốc, đây là bản cập nhật mới.” Anh gật đầu: “Được, em để đó.” Vy nhìn cô, khẽ nghiêng đầu: “Cảm ơn em, Nhi.” Ba chữ “cảm ơn em” nhẹ như gió nhưng đủ để khiến tim cô siết lại.

Tối, khi mọi người đã về, cô vẫn ngồi rà lại số liệu. Từ cửa kính, ánh đèn thành phố hắt vào màn hình, phản chiếu khuôn mặt mệt mỏi. Bất ngờ, có tiếng bước chân quen thuộc. Anh đứng bên cạnh, đặt tách cà phê xuống: “Còn làm chưa xong?” Cô mỉm cười: “Tôi muốn kiểm tra lại phần dữ liệu, sợ sai sót.” Anh nhìn màn hình, khẽ nói: “Không cần ép mình quá. Trong công việc, điều tôi cần không phải là ai hoàn hảo, mà là ai dám nhận lỗi.” Cô quay sang, ánh mắt chạm vào anh – sâu, lạnh, nhưng đâu đó có chút ấm áp. “Tôi nhớ.” – cô nói khẽ. Anh gật đầu, sắp rời đi thì điện thoại anh reo. Anh nghe máy, giọng thấp hẳn: “Ừ, Vy, tôi đang ở văn phòng. Không, không cần đợi, mai gặp.” Sau đó anh tắt máy, im lặng vài giây rồi quay lại bàn làm việc. Nhi giả vờ chăm chú nhìn màn hình, nhưng tim cô như vừa bị ai bóp nghẹt.

Những ngày tiếp theo, Vy xuất hiện liên tục bên cạnh anh. Họ cùng trao đổi, cùng ăn trưa, cùng đi họp. Mọi người trong phòng bắt đầu bàn tán: “Giám đốc và cô Vy trước kia từng là gì nhỉ?” – “Nghe đâu họ từng là một đôi, nhưng sau chia tay vì công việc.” Tin đồn ấy lan nhanh như khói, lọt vào tai Nhi dù cô chẳng muốn nghe. Cô cố gắng tập trung vào việc, nhưng mỗi lần nhìn thấy họ đứng gần nhau, tim cô lại nhói. Cô tự dặn lòng – đây là công việc, cô chỉ là nhân viên, không có quyền để ý. Nhưng lý trí luôn thua trái tim.

Một buổi tối, trời đổ mưa lớn. Cả công ty đã về hết, chỉ còn anh và Vy trong phòng họp, bàn bạc về kế hoạch mở rộng dự án. Nhi quên sổ tay nên quay lại. Cô đứng ngoài cửa, qua lớp kính, thấy Vy đứng sát anh, đưa tay chỉ vào laptop, mái tóc cô ấy chạm nhẹ vai anh. Anh không tránh, chỉ nhìn vào màn hình, nhưng khoảng cách giữa họ gần đến mức khiến tim Nhi như ngừng đập. Cô lặng lẽ quay đi, không muốn chứng kiến thêm. Mưa tạt vào mặt lạnh buốt, nhưng cô không biết nước mưa hay nước mắt mình đang chảy.

Sáng hôm sau, khi vào phòng, cô cố tỏ ra bình thường. Anh vẫn như cũ – lạnh lùng, điềm tĩnh, không biểu cảm. Chỉ có ánh mắt, khi thoáng nhìn cô, hơi dừng lại lâu hơn một chút. Anh nói: “Hôm nay nhóm chuẩn bị thuyết trình trước đối tác Nhật. Em phụ trách phần tổng hợp dữ liệu.” Cô đáp ngắn gọn: “Vâng.” Khi buổi họp bắt đầu, Vy đứng trình bày, giọng trôi chảy, tự tin. Đến lượt cô, cô đưa ra bảng phân tích khách hàng mới, chi tiết và rõ ràng. Đối tác gật gù, nhưng khi một người hỏi về khả năng triển khai truyền thông đa kênh, Vy chen vào giải thích, rồi vô tình phủ định đề xuất của cô. Không khí chùng xuống. Cô cố giữ bình tĩnh, tiếp tục trình bày phần mình. Sau buổi họp, anh gọi cả hai ở lại.

“Phần của Vy tốt, nhưng Vy không nên cắt lời người đang trình bày.” Giọng anh trầm, rõ ràng. Vy hơi bất ngờ, khẽ mỉm cười: “Tôi chỉ muốn làm rõ thêm thôi.” Anh đáp gọn: “Làm rõ không đồng nghĩa giành lời. Trong đội của tôi, mọi người phải tôn trọng nhau.” Câu nói khiến cả hai im lặng. Khi Vy ra ngoài, ánh mắt cô ta lướt qua Nhi – thoáng lạnh. Còn anh, quay sang cô: “Phần của em hôm nay khá, tự tin hơn trước. Cứ giữ nhịp đó.” Cô gật đầu, lòng nhẹ đi đôi chút.

Buổi chiều, anh rời công ty sớm. Nhi đang thu dọn thì thấy điện thoại sáng lên – một tin nhắn từ số lạ: “Cẩn thận, đừng để cảm xúc ảnh hưởng công việc. Ở đây không có chỗ cho người mơ mộng.” Cô đọc xong, tim lạnh đi. Dòng chữ không ghi tên, nhưng cô đoán được ai gửi. Cô không trả lời, chỉ tắt màn hình, hít sâu.

Tối hôm đó, cô ngồi một mình ở quán cà phê nhỏ gần công ty. Ánh đèn hắt lên gương mặt mệt mỏi. Bên ngoài, mưa lại rơi. Cô nghĩ đến những ngày đầu tiên – khi anh còn xa cách, lạnh lùng – rồi đến những khoảnh khắc anh dịu dàng bất ngờ. Có lẽ cô đã đi quá xa, để trái tim lạc vào một nơi không thuộc về mình. Cô lấy điện thoại, mở ứng dụng ghi chú, viết: “Tôi chỉ muốn được nhìn thấy anh cười, dù nụ cười đó không dành cho tôi.”

Nhưng ngay lúc ấy, một tin nhắn khác hiện lên: “Em còn ở ngoài sao?” Là số của anh. Cô giật mình, trả lời: “Tôi đang uống cà phê gần công ty.” Vài phút sau, tin nhắn đến: “Ở đâu?” Cô ngập ngừng rồi gửi địa chỉ. Mười phút sau, anh bước vào, áo sơ mi dính vài giọt mưa, ánh mắt vẫn điềm tĩnh nhưng có chút mệt. Anh ngồi xuống đối diện, không hỏi gì, chỉ nhìn ly cà phê trên bàn cô. “Đắng quá.” – anh nói, giọng khẽ. Cô đáp nhỏ: “Tôi quen rồi.” Anh im lặng, rồi nói: “Đừng để người khác làm em mất tập trung. Trong môi trường này, điều đáng sợ nhất không phải là thất bại, mà là để cảm xúc điều khiển lý trí.” Cô nhìn anh, khẽ gật đầu. “Tôi hiểu.”

Anh đứng dậy, khoác áo. “Về thôi, muộn rồi.” Cô đi theo, hai người bước dưới hiên mưa. Anh mở ô, nghiêng về phía cô. Mưa rơi lách tách, hương gỗ trên áo anh thoảng qua – quen thuộc và ấm áp. “Giữ khoảng cách vẫn tốt hơn, phải không?” – cô buột miệng hỏi. Anh dừng lại, quay sang nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Đôi khi giữ khoảng cách... lại là cách duy nhất để không làm tổn thương nhau.” Câu nói khiến cô chết lặng. Anh bước đi, để lại cô đứng trong mưa, lòng ngổn ngang.

Đêm ấy, cô không ngủ được. Cô biết giữa họ có thứ gì đó không thể gọi tên – không phải tình yêu, không phải sự quan tâm thông thường. Chỉ là một sợi dây mỏng manh nối họ lại, nhưng chỉ cần một người buông tay, tất cả sẽ tan biến. Và cô sợ, người buông tay đầu tiên sẽ không phải là anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×