khi giám đốc không còn lạnh lùng

Chương 4: Vết nứt trong những điều chưa nói


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày sau buổi gặp dưới mưa, bầu không khí trong văn phòng dường như khác hẳn. Mọi người làm việc im lặng hơn, cẩn trọng hơn, còn Lâm Nhi thì cố gắng không nhìn về phía phòng giám đốc. Cô biết mình phải đặt lại ranh giới — ranh giới giữa một nhân viên và người đứng đầu. Nhưng lý trí không lúc nào thắng nổi cảm xúc. Mỗi khi nghe tiếng cửa kính mở, cô vẫn ngẩng lên vô thức, và ánh mắt ấy – dù chỉ thoáng qua – cũng đủ khiến tim cô xao động.

Buổi sáng hôm ấy, công ty đón đoàn đối tác Nhật đến khảo sát dự án “Nhịp chậm”. Mọi người khẩn trương chuẩn bị. Nhi phụ trách khâu trình chiếu, còn Vy đảm nhận phần thuyết trình chính. Khi buổi họp bắt đầu, mọi thứ diễn ra suôn sẻ, cho đến khi một đoạn video trong slide bị lỗi âm thanh. Nhi loay hoay chỉnh, nhưng file bị hỏng. Vy quay lại, giọng thấp nhưng rõ: “Em đã kiểm tra trước chưa?” Câu hỏi mang hàm ý trách móc. Cô ấp úng: “Tôi đã thử tối qua, vẫn chạy bình thường...” Tống Duy Khải ngồi ở đầu bàn, ánh mắt lạnh. “Giải quyết đi.” – anh nói gọn. Cô run tay mở lại, nhưng không khắc phục được. Không khí căng thẳng. Một đối tác khẽ thì thầm, Vy vội mỉm cười, lướt qua chỗ Nhi, thì thầm: “Nhường máy cho tôi.” Cô cúi đầu, lặng lẽ lui lại.

Buổi họp kết thúc, kết quả không tệ, nhưng không ai cười. Khi mọi người rời đi, anh gọi khẽ: “Lâm Nhi, ở lại.” Cô đứng lặng. Cánh cửa khép lại, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước. Anh im lặng rất lâu, giọng cuối cùng vang lên – bình thản nhưng nặng nề: “Tôi tưởng em hiểu tôi ghét nhất điều gì.” Cô khẽ hỏi: “Sai sót ạ?” Anh nhìn thẳng cô, ánh mắt không giận, chỉ buồn: “Không. Là để cảm xúc ảnh hưởng công việc.” Cô siết chặt tay. “Tôi xin lỗi.” Anh dựa người ra ghế, khẽ thở dài: “Không cần. Lần sau, nếu không chắc, hãy nhờ người kiểm tra giúp. Tôi không cần ai cố gắng một mình để chứng minh năng lực. Tôi cần người biết khi nào nên dừng lại.” Câu nói ấy, dù nhẹ, vẫn khiến mắt cô cay xè.

Khi cô rời phòng, Vy đang đứng ngoài hành lang. “Giám đốc có giận không?” – cô ta hỏi, giọng như thân thiện. “Không ạ.” – Nhi đáp ngắn gọn. Vy khẽ cười: “Tốt. Tôi nói rồi, trong môi trường này, ai yếu lòng thì khó tồn tại.” Rồi cô ta quay đi, để lại Lâm Nhi đứng lặng nhìn bóng dáng mảnh khảnh ấy biến mất sau góc hành lang.

Buổi chiều, Nhi đến phòng photocopy in tài liệu. Cô vô tình nghe thấy tiếng hai nhân viên nói nhỏ: “Cô Vy với giám đốc chắc nối lại rồi đó. Thấy hôm qua hai người cùng về chung xe.” – “Ừ, đúng là họ từng quen mà.” Cô đứng khựng lại, tim như bị siết chặt. Cô không biết mình mong tin đó sai hay sợ nó đúng. Khi trở về chỗ, cô cố tỏ ra bình thản, nhưng bàn tay đánh rơi cả tập giấy mà không nhận ra.

Chiều muộn, anh gọi cô lên để rà lại báo cáo. Cô gõ cửa, bước vào, ánh đèn vàng phủ lên căn phòng lạnh lẽo. Anh không nhìn cô, chỉ chỉ vào màn hình: “Chỗ này cần chỉnh lại số liệu, phần biểu đồ này sai tỷ lệ.” Cô tiến lại gần, im lặng làm theo. Bầu không khí im lìm, chỉ có tiếng bàn phím. Sau một lúc, anh khẽ nói: “Tôi nghe nói Vy có nói gì với em.” Cô sững lại. “Không có gì ạ.” Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì, chỉ cần em làm đúng phần việc.” Cô cúi đầu, giọng nghẹn: “Tôi hiểu.”

Anh dựa người vào ghế, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi thành phố rực sáng trong đêm. Một lúc sau, anh khẽ nói, giọng trầm mà lạ lùng ấm: “Em biết tại sao tôi ghét sự cảm tính không?” Cô im lặng. Anh tiếp: “Cách đây ba năm, tôi từng có một người như em. Làm việc chung, cố gắng hết sức, luôn nghĩ chỉ cần chăm chỉ là đủ. Nhưng cô ấy chọn rời đi giữa dự án lớn, để theo một cơ hội khác. Tôi đã nghĩ công việc có thể khiến mình quên, nhưng không. Kể từ đó, tôi không để ai đến quá gần nữa.” Anh dừng lại, ánh nhìn xa xăm. “Và người đó... là cô Vy?” – cô hỏi khẽ. Anh im lặng, không phủ nhận.

Một khoảng lặng dài kéo ra giữa họ. Cô nhìn anh – người đàn ông tưởng như vững vàng nhất lại có thể mang trong lòng vết thương sâu như thế. “Giờ thì em hiểu rồi.” – cô nói nhỏ. Anh quay lại, ánh mắt dịu đi: “Không cần hiểu tôi, chỉ cần làm tốt việc của mình.” Cô cười buồn: “Vâng, giám đốc.” Anh nhìn nụ cười ấy, định nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi.

Tối hôm đó, Nhi về muộn. Trời bất ngờ đổ mưa, cô trú tạm ở sảnh. Bất ngờ, chiếc xe màu đen dừng lại, cửa kính hạ xuống – Tống Duy Khải. “Lên xe.” – anh nói ngắn gọn. Cô lưỡng lự: “Tôi có thể tự về...” Anh ngắt lời: “Đừng bướng. Mưa to thế này.” Cô ngồi vào ghế phụ, nghe tiếng mưa đập vào kính. Không khí trong xe im ắng. Anh lái xe chậm, giọng thấp: “Em đã làm tốt hơn tôi nghĩ. Nhưng đừng tự đổ lỗi cho mình vì hôm nay.” Cô quay sang: “Anh... giám đốc không giận tôi thật sao?” Anh lắc đầu: “Nếu tôi giận, em đã không còn ngồi ở đây.” Câu nói khiến cô bật cười khẽ.

Khi xe dừng trước ngõ nhà cô, cô ngập ngừng: “Cảm ơn... giám đốc.” Anh chỉ nói: “Vào đi. Đừng để ướt.” Cô bước ra, nhưng vừa định che ô, anh hạ kính, nói thêm: “Đừng tin vào lời người khác. Có những chuyện đã qua, tôi không muốn nhắc lại.” Rồi anh lái xe đi, để lại cô đứng dưới mưa, lòng dâng tràn cảm xúc khó gọi tên.

Sáng hôm sau, công ty rộ lên tin giám đốc sẽ chọn trưởng nhóm mới cho dự án. Ai cũng đồn người đó sẽ là Vy. Nhưng buổi họp sáng, anh lại nói: “Tôi tạm thời để Lâm Nhi phụ trách nhóm hỗ trợ phân tích dữ liệu. Cô Vy tiếp tục phần truyền thông.” Cả phòng sững sờ. Ánh mắt Vy thoáng lạnh, nhưng cô vẫn cười: “Tôi tin lựa chọn của anh sẽ hợp lý.” Còn Nhi – cô ngồi lặng, không tin vào tai mình.

Sau buổi họp, cô chạy theo anh ngoài hành lang: “Tôi... không nghĩ mình xứng đáng...” Anh dừng bước: “Tôi không chọn vì em xứng đáng, mà vì tôi thấy em không ngại sai.” Cô im lặng. “Và đôi khi, người không sợ sai mới có thể nhìn thấy thứ mà kẻ hoàn hảo bỏ qua.” Giọng anh trầm, ấm, nhưng lại xa như gió. Cô nhìn theo bóng anh đi khuất, trong lòng vừa ấm áp vừa đau nhói.

Tối hôm đó, cô ngồi lại trong phòng làm việc, nhìn những ô đèn dần tắt. Cô nhận ra mình không còn chỉ làm việc vì công việc nữa. Mỗi bản báo cáo, mỗi dòng dữ liệu – đều gắn liền với hình bóng anh. Nhưng cô biết, dù có bước đến gần bao nhiêu, vẫn có một khoảng cách không thể vượt qua – khoảng cách giữa một người từng tổn thương và một người đang lặng lẽ yêu.

Bên kia thành phố, trong căn hộ tầng cao, Tống Duy Khải ngồi trước laptop mở bản báo cáo của cô. Ánh mắt anh dừng lại ở tên “Lâm Nhi”, rồi khẽ khép máy lại. Trong bóng đêm, anh thì thầm: “Đừng giống cô ấy... đừng để tôi phải lặp lại điều đó lần nữa.”

Ngoài trời, mưa lại rơi – như nhịp điệu quen thuộc của một trái tim từng khép kín, nay đang bắt đầu biết rung lên lần nữa, dù chỉ là trong im lặng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×