khi giám đốc không còn lạnh lùng

Chương 5: Giữa công việc và cảm xúc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ ngày được chỉ định phụ trách nhóm phân tích dữ liệu, cuộc sống của Lâm Nhi thay đổi hẳn. Cô không còn là cô nhân viên rụt rè chỉ biết làm theo lệnh nữa, mà trở thành người chịu trách nhiệm trực tiếp cho những con số quyết định hướng đi của dự án. Mỗi buổi sáng, cô đều đến sớm, kiểm tra lại toàn bộ dữ liệu trước khi cả phòng đến. Cảm giác được tin tưởng khiến cô vừa lo vừa tự hào. Nhưng đi kèm với niềm tự hào ấy là áp lực khổng lồ — và những ánh mắt soi xét.

Nhất là của Trần Vy. Từ ngày có quyết định mới, Vy ít cười hơn. Cô ta vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp, vẫn nói năng lịch thiệp, nhưng trong từng ánh nhìn đều ẩn chứa điều gì đó như sự cảnh cáo. Nhi biết rõ Vy từng thân thiết với giám đốc, và việc cô – một người mới, thiếu kinh nghiệm – được anh tin tưởng, là điều khiến người phụ nữ kia khó chịu. Nhưng cô không để bản thân bị cuốn vào. Cô chỉ muốn làm tốt công việc của mình, để chứng minh anh đã không chọn sai.

Buổi sáng thứ Ba, trong buổi họp nội bộ, Vy trình bày phần chiến lược truyền thông, giọng rõ ràng, tự tin. Khi đến phần số liệu, cô quay sang Nhi: “Theo tôi, tỷ lệ tăng trưởng khách hàng nữ mà nhóm của em đưa ra có phần lạc quan quá. Em có chắc về nguồn dữ liệu?” Câu hỏi ấy như một nhát dao phủ đầu. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô. Cô hít sâu, cố giữ bình tĩnh: “Tôi đã kiểm tra ba lần, và có đối chiếu với dữ liệu thị trường bên ngoài. Nếu cô cần, tôi có thể gửi file gốc.” Vy nhún vai: “Không cần, tôi chỉ hỏi thôi. Mong là em cẩn thận, vì một sai sót nhỏ có thể khiến chiến dịch thất bại.” Nhi gật đầu, nụ cười mím nhẹ. Nhưng trong lòng, cô biết Vy không chỉ “hỏi”.

Sau buổi họp, cô quay lại bàn, định mở lại dữ liệu thì Tống Duy Khải bước đến. “Đi với tôi.” – anh nói. Cô vội đứng dậy, theo anh vào phòng họp nhỏ. Anh đặt trước mặt cô một tập tài liệu: “Đây là phần dự báo mà em làm tuần trước. Tôi muốn em chỉnh lại theo hướng này.” Anh chỉ vào một biểu đồ mới, vẽ tay. Cô nhìn qua, khẽ hỏi: “Giám đốc... anh nghĩ thị phần này tăng nhanh đến vậy sao?” Anh gật nhẹ: “Trực giác thôi. Em kiểm chứng giúp tôi.” Cô gật đầu, ghi chú lại, rồi nhìn anh – lần đầu tiên dám hỏi: “Anh... tin vào trực giác nhiều hơn số liệu à?” Anh nhìn cô, ánh mắt sâu như đáy nước: “Không. Tôi tin vào con người đứng sau số liệu.” Cô sững lại. Câu trả lời ấy khiến lòng cô dậy sóng, nhưng cô chỉ im lặng cúi xuống.

Tối hôm đó, cô ở lại muộn để kiểm tra lại toàn bộ báo cáo. Khi cô ngẩng lên, đã gần 10 giờ, văn phòng chỉ còn ánh đèn vàng yếu ớt. Cô thu dọn tài liệu, bước ra thì thấy phòng giám đốc vẫn sáng. Cô gõ cửa, nhẹ giọng: “Giám đốc vẫn chưa về ạ?” Anh không ngẩng lên, chỉ đáp: “Tôi đang xem lại kế hoạch quý.” Cô bước vào, nhìn quanh. Bàn anh đầy hồ sơ. Cô khẽ nói: “Hay để mai tôi giúp rà lại?” Anh ngước lên, ánh mắt dịu lại: “Em không cần làm thêm nữa đâu, nghỉ đi.” Cô lưỡng lự: “Tôi muốn xem qua phần hợp đồng đối tác, sẵn tiện kiểm tra lại mục chi tiêu.” Anh im lặng vài giây, rồi khẽ gật: “Tùy em.”

Hai người ngồi đối diện, chỉ nghe tiếng lật giấy và nhịp gõ phím. Giữa không gian tĩnh lặng, hơi thở hòa lẫn, ánh đèn phản chiếu lên cửa kính mờ đục. Cô thoáng liếc sang – khuôn mặt anh dưới ánh đèn trông mệt mỏi nhưng trầm ổn. Cô muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi. Đến khi cô đứng dậy đi lấy nước, tay cô vô tình làm rơi tập tài liệu. Cả hai cùng cúi xuống, tay anh và tay cô chạm nhau. Cảm giác ấm nóng lan lên tận tim. Anh khựng lại, ánh mắt nhìn cô không còn là ánh mắt của một người sếp nghiêm khắc. Cô cũng không dám rút tay về, cho đến khi anh khẽ ho một tiếng, lùi lại. “Xin lỗi.” – cô nói khẽ. Anh đáp: “Không sao.” Nhưng sau đó, cả hai đều im lặng rất lâu.

Hôm sau, Vy đến sớm, nhìn thấy cảnh anh và Nhi bước ra khỏi phòng cùng lúc. Nụ cười của cô ta thoáng nhạt đi, nhưng chỉ một giây sau đã trở lại bình thường. “Hai người làm việc chăm thật.” – cô ta nói, giọng nhẹ nhàng mà như có gai. Anh không trả lời, chỉ gật đầu rồi rời đi. Còn Nhi, cô mỉm cười gượng, lách qua. Vy nghiêng đầu, khẽ nói nhỏ đủ cho cô nghe: “Cẩn thận. Giới hạn giữa chuyên nghiệp và cá nhân rất mong manh.” Câu nói khiến cô sững lại, nhưng cô không đáp.

Buổi chiều, khi cô nộp báo cáo, anh đọc xong, khẽ gật: “Tốt. Dữ liệu này trùng với dự đoán của tôi.” Cô cười nhẹ: “Vậy là trực giác của anh chuẩn.” Anh nhìn cô, khóe môi thoáng cong: “Có lẽ vì người xác nhận nó đáng tin.” Câu nói khiến tim cô đập nhanh hơn. Nhưng chưa kịp nói gì, cửa mở – Vy bước vào, mang theo mùi nước hoa đắt tiền. “Tôi xin lỗi vì làm phiền. Có thể tôi trao đổi chút về hợp đồng đối tác Nhật không?” – cô ta hỏi, giọng mềm mại. Anh gật: “Ngồi đi.” Nhi đứng dậy: “Tôi xin phép ra ngoài.” Anh định nói gì đó, nhưng cô đã đi. Cánh cửa khép lại, và trong lòng cô, một khoảng trống lại mở ra.

Tối hôm đó, cô về nhà, ngồi nhìn màn hình máy tính, tay gõ dở dòng nhật ký: “Tôi đang đi trên sợi dây giữa công việc và cảm xúc, chỉ cần một bước lệch sẽ rơi vào khoảng không mà không ai đỡ được.”

Hai ngày sau, công ty tổ chức chuyến khảo sát thực tế tại Đà Lạt. Cô và Vy cùng đi, còn Tống Duy Khải đi sau bằng chuyến bay tối. Cả đoàn di chuyển bằng xe, đường núi quanh co, sương giăng phủ. Khi đến khách sạn, mọi người được sắp xếp phòng đôi. Cô ở cùng một đồng nghiệp khác, nhưng phòng kế bên lại là phòng anh.

Tối đó, khi mọi người xuống ăn tối, cô ra ban công, nhìn sương mù phủ kín thung lũng. Bất chợt, cửa phòng bên mở – anh bước ra, áo sơ mi trắng, tay cầm cốc cà phê. “Không ngủ được à?” – anh hỏi. Cô lắc đầu: “Không quen nơi lạ.” Anh đứng dựa lan can, nhìn xuống đèn thung lũng: “Tôi cũng vậy. Ở đâu cũng thấy xa lạ, kể cả nơi từng quen.” Câu nói ấy khiến cô quay sang, ánh mắt họ chạm nhau. Trong khoảnh khắc, mọi khoảng cách như tan biến. Anh nhìn cô rất lâu, rồi khẽ nói: “Ngày mai sẽ có buổi trình bày ngoài trời, nhớ giữ ấm. Đừng để ốm.” Cô gật đầu, giọng nhỏ: “Vâng, giám đốc.”

Khi anh quay vào, cô đứng đó rất lâu, lòng tràn ngập cảm xúc không tên. Cô biết, giữa họ có một điều gì đó đang lớn dần – nhưng không ai dám gọi tên nó, bởi chỉ cần một người nói ra, tất cả có thể sụp đổ.

Sáng hôm sau, buổi khảo sát diễn ra suôn sẻ. Nhưng khi họ đang ăn trưa, Vy bất ngờ trượt chân ngã do đường trơn. Anh lập tức chạy đến đỡ cô ta, quan tâm hỏi han. Mọi người nhìn thấy, xì xào. Còn Nhi – cô đứng lặng, tim đau nhói mà không dám lại gần. Buổi chiều, khi anh đi cùng Vy đến bệnh viện kiểm tra, cô ngồi một mình trong quán cà phê nhỏ, mưa giăng mờ trước cửa kính. Cô cười nhạt – hóa ra, dù anh có bước đến gần mình thế nào, vẫn có người từng là “quá khứ” mà cô không thể thay thế.

Tối, khi anh quay về khách sạn, thấy cô ngồi ngoài sảnh, anh dừng lại: “Sao chưa ngủ?” Cô đáp: “Tôi đang chờ báo cáo từ nhóm dưới.” Anh nhìn cô, khẽ nói: “Vy không sao, chỉ trật chân.” Cô gật đầu, mỉm cười gượng: “Tốt quá.” Anh nhìn nụ cười ấy, trong lòng dấy lên cảm giác lạ. “Em đang giận?” – anh hỏi. “Không, tôi chỉ mệt thôi.” – cô nói, ánh mắt nhìn xuống. Anh muốn nói gì đó, nhưng rồi khẽ lắc đầu, chỉ để lại câu: “Nghỉ sớm đi.”

Đêm ấy, cô không ngủ được. Cô nhận ra rằng, dù cố gắng bao nhiêu, vẫn không thể giữ cho trái tim mình đứng yên. Còn anh, trong căn phòng bên kia, ngồi nhìn ánh đèn mờ qua cửa sổ, lòng rối bời. Anh biết, nếu để mối quan hệ này tiến thêm một bước, cả hai sẽ đánh mất nhiều hơn là có được. Nhưng cảm xúc – một khi đã nhen lên – làm sao có thể dập tắt?

Ngoài kia, sương mù dày đặc, nhưng ở đâu đó trong bóng đêm, một ngọn đèn vẫn sáng. Cũng như giữa công việc và cảm xúc của họ – có những giới hạn tưởng như rõ ràng, nhưng càng cố giữ, càng trở nên mong manh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×