khi giám đốc không còn lạnh lùng

Chương 6: Tin đồn trong sương mù


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng ở Đà Lạt ẩn hiện trong làn sương dày như khói. Tiếng gió thổi qua những rặng thông khiến không khí mang chút lạnh, vừa buốt vừa tĩnh. Lâm Nhi thức dậy sớm, mở cửa sổ nhìn xuống thung lũng chìm trong mây. Mọi thứ bình yên đến lạ, nhưng trong lòng cô lại chẳng thể yên. Đêm qua cô gần như không ngủ. Hình ảnh Tống Duy Khải chạy đến đỡ Trần Vy vẫn lặp lại trong đầu cô như thước phim tua đi tua lại. Cô tự nhủ mình thật ngốc — rõ ràng anh chỉ làm điều đúng đắn, quan tâm đồng nghiệp bị thương là lẽ tự nhiên. Thế nhưng, trái tim cô vẫn đau như thể có ai bóp nghẹt.

Sau bữa sáng, cả đoàn di chuyển đến khu resort nơi sẽ tổ chức buổi tổng kết. Không khí nhẹ nhàng, ai cũng tươi cười, chỉ có cô là lặng lẽ. Vy đi cùng nhóm quản lý, chân cô ta được băng nhẹ, nhưng vẫn đi giày cao gót, trông kiêu hãnh như chẳng hề tổn thương gì. Khi thấy Nhi, Vy mỉm cười, giọng ngọt ngào: “Cảm ơn em đã giúp phần báo cáo hôm qua. Giám đốc nói rất khen nhóm em.” Câu nói tưởng khen ngợi, nhưng cách nhấn giọng ở hai chữ giám đốc lại khiến lòng cô nhói lên. Cô chỉ đáp khẽ: “Vâng, tôi chỉ làm phần nhỏ thôi.” Vy nghiêng đầu, đôi mắt ánh nhẹ: “Khi làm việc cùng anh ấy, phải thật cẩn thận. Anh Khải không thích người dễ bị cuốn theo cảm xúc đâu.”

Nhi khẽ giật mình. Câu nói ấy như mũi dao nhỏ, sắc bén, đâm trúng điều cô đang cố giấu. Nhưng cô chỉ mỉm cười gượng: “Tôi sẽ nhớ.”

Buổi tổng kết diễn ra trong khán phòng nhỏ phủ gỗ nâu. Ánh sáng dịu, mùi cà phê thơm lan tỏa. Tống Duy Khải bước lên bục phát biểu, giọng trầm, rõ ràng, từng từ đều toát ra sự chắc chắn. Anh nói về hướng phát triển, về niềm tin, về sự nỗ lực của từng người. Cô nhìn anh – người đàn ông ấy vẫn vậy, điềm tĩnh, lý trí, và hoàn toàn cách biệt. Chỉ có cô biết, đằng sau ánh mắt ấy là một cơn sóng ngầm.

Khi buổi họp kết thúc, cả đoàn nghỉ trưa. Nhi ra vườn dạo. Trời hửng nắng nhẹ, sương tan dần, ánh sáng lọt qua hàng thông, tạo thành những vệt vàng mờ. Cô ngồi xuống ghế đá, thở dài. Phía sau, tiếng bước chân vang lên. “Trốn ở đây à?” – giọng Tống Duy Khải vang lên, trầm và ấm. Cô ngẩng đầu, khẽ cười: “Tôi chỉ muốn ngồi yên một chút.” Anh ngồi xuống bên cạnh, tay cầm ly cà phê nóng. “Sáng nay làm tốt.” – anh nói. “Cảm ơn giám đốc.” – cô đáp. Anh nhìn xa xăm: “Em lúc nào cũng lễ phép như vậy sao?” Cô cười: “Vì tôi sợ phạm lỗi.” Anh im lặng một lúc rồi khẽ nói: “Tôi không muốn em sợ tôi.”

Câu nói ấy khiến không khí chùng xuống. Cô quay sang, nhìn anh – gương mặt nghiêng dưới nắng, ánh mắt dịu dàng hơn mọi khi. “Khó lắm.” – cô nói nhỏ. “Vì anh luôn tạo khoảng cách.” Anh quay sang, nhìn sâu vào mắt cô: “Khoảng cách không phải để tránh xa, mà để giữ người khác khỏi tổn thương.” Cô khẽ hỏi: “Còn nếu khoảng cách ấy làm người ta tổn thương thì sao?” Anh im lặng. Trong giây phút ấy, họ nhìn nhau, im lặng nhưng đầy cảm xúc.

Một cơn gió mạnh thổi qua, mang theo mùi thông. Anh khẽ nói: “Vào thôi, gió lạnh rồi.” Cô gật đầu. Nhưng ngay khi họ cùng bước vào sảnh, Vy đang đứng đó, ánh mắt thoáng lạnh. Cô ta cười nhẹ: “Hai người trông thân thiết nhỉ.” Giọng nói nhẹ nhưng đủ để vài người xung quanh nghe thấy. Một đồng nghiệp khẽ cười mỉm. Tống Duy Khải không nói gì, chỉ đáp gọn: “Chúng tôi đang bàn về dữ liệu.” Vy nhún vai: “Tôi không nói gì mà.” Câu nói vô thưởng vô phạt ấy rơi xuống như giọt nước làm lan vết mực.

Buổi chiều, tin đồn lan khắp đoàn. Ai cũng thì thầm rằng giám đốc và cô trợ lý trẻ có gì đó đặc biệt. Có người nói họ thấy hai người cùng ngồi ở vườn, có người nói anh nhìn cô khác lạ. Nhi nghe những lời đó, tim cô thắt lại. Cô sợ, không phải vì sợ mất danh dự, mà vì sợ anh sẽ bị ảnh hưởng.

Tối, khi đoàn ăn tiệc, cô cố ngồi xa anh. Nhưng ánh mắt họ vẫn vô tình chạm nhau. Giữa tiếng nhạc, tiếng cười, cô thấy anh đứng dậy ra ngoài. Một lúc sau, điện thoại cô rung: “Ra ban công phía sau.” Cô lưỡng lự, rồi đứng dậy đi theo.

Anh đứng ở đó, dựa vào lan can, gió lạnh thổi làm tóc anh khẽ rối. Khi cô đến, anh nói: “Tôi nghe mấy lời đồn.” Cô cúi đầu: “Tôi xin lỗi. Tất cả là lỗi của tôi, tôi không nên—” Anh cắt lời: “Không ai sai cả. Nhưng em phải nhớ, thế giới này luôn nhìn khác với cách chúng ta nghĩ.” Cô nghẹn: “Vậy tôi nên làm gì?” Anh nhìn cô, ánh mắt chứa chút mệt mỏi: “Cứ làm tốt công việc của mình. Còn những lời khác... để tôi lo.” Cô gật đầu, nhưng trong lòng dậy sóng.

Một lúc sau, Vy bước ra, giọng ngọt nhưng lạnh: “Hai người ở đây à? Tôi đang tìm giám đốc.” Cô ta nhìn Nhi, nụ cười nhẹ như trêu ngươi. “Hy vọng không có gì khiến mọi người hiểu lầm thêm.” Tống Duy Khải quay đi, giọng bình thản: “Không có gì để hiểu lầm cả.” Cô ta khẽ cười: “Vậy thì tốt.” Rồi quay lưng đi, để lại mùi nước hoa phảng phất.

Đêm đó, Nhi nằm nghe tiếng gió lùa qua khung cửa. Cô không khóc, nhưng trong lòng nặng trĩu. Cô biết mình đã lỡ đi quá xa, nhưng cũng chẳng thể quay lại được nữa. Trong bóng tối, điện thoại cô sáng lên — một tin nhắn từ anh: “Ngủ ngon. Ngày mai về sớm, đừng để ý đến chuyện vớ vẩn.” Cô mỉm cười, nước mắt rơi.

Sáng hôm sau, đoàn trở về thành phố. Vừa đến công ty, không khí khác hẳn. Những ánh nhìn soi mói, những lời bàn tán nửa thật nửa đùa. Cô nghe một nhân viên nói nhỏ: “Thảo nào được thăng chức nhanh thế.” – “Giám đốc đặc biệt lắm đấy.” Cô siết chặt tay, bước nhanh về bàn làm việc. Nhưng ngay lúc ấy, Tống Duy Khải từ phòng mình bước ra, giọng trầm: “Lâm Nhi, vào gặp tôi.”

Căn phòng khép lại. Anh đứng trước cửa sổ, không quay lại: “Em nghe mấy lời nói đó chưa?” Cô im lặng. “Tôi xin nghỉ dự án.” – cô nói khẽ. Anh quay phắt lại, ánh mắt thoáng giận: “Em nói gì?” Cô nhìn anh, giọng nghẹn: “Tôi không muốn ảnh hưởng đến anh. Từ khi tôi đến, mọi người đều nhìn anh khác đi. Tôi... không chịu nổi nữa.” Anh tiến lại gần, giọng thấp: “Em nghĩ tôi để người khác quyết định cách tôi nhìn em sao?” Cô khẽ lắc đầu, nước mắt lăn. “Nhưng nếu mọi chuyện cứ thế này, tôi sẽ không còn là chính mình nữa.”

Anh nhìn cô rất lâu, rồi nói: “Cho tôi vài ngày. Nếu sau đó em vẫn muốn đi, tôi sẽ đồng ý.” Cô gật đầu, không nói thêm. Khi cô bước ra, Vy đang đứng ở hành lang. Cô ta nhìn cô, ánh mắt lướt qua, khẽ mỉm cười như đã đoán trước kết cục.

Buổi tối, anh ngồi một mình trong văn phòng tối om, nhìn ly cà phê nguội lạnh. Anh biết mình đã mất kiểm soát — không phải với dự án, mà với cảm xúc. Anh từng hứa sẽ không để ai khiến trái tim anh dao động nữa, nhưng Lâm Nhi xuất hiện, lặng lẽ và chân thành, khiến lời hứa ấy lung lay từng ngày. Anh thở dài, khẽ nói: “Nếu em rời đi... tôi sẽ chẳng còn ai khiến nơi này có màu.”

Ngoài cửa kính, cơn mưa bắt đầu rơi. Từng hạt đập vào ô kính tầng 28, vang lên như nhịp tim. Ở một nơi khác, Lâm Nhi ngồi bên cửa sổ phòng trọ nhỏ, nhìn những giọt nước mờ nhòe ánh đèn thành phố, khẽ thì thầm: “Giá như anh không là giám đốc... còn tôi không là nhân viên.”

Nhưng cô biết, cuộc đời không có chữ “giá như”. Chỉ có thực tại – nơi tình cảm chân thành đôi khi lại là điều nguy hiểm nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×