khi giám đốc không còn lạnh lùng

Chương 7: Quyết định trong im lặng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày sau khi trở về từ Đà Lạt, bầu không khí trong công ty vẫn còn lạ lùng. Tin đồn giữa Lâm Nhi và giám đốc chưa hề lắng xuống, thậm chí còn lan rộng hơn khi một tấm hình chụp mờ của hai người đứng cạnh nhau trong khu vườn được lan truyền qua group nội bộ. Không rõ ai chụp, nhưng mọi người đều có vẻ biết. Mỗi khi cô bước qua, những tiếng nói khẽ dừng lại, rồi nối tiếp bằng ánh nhìn nửa soi mói, nửa thương hại. Cô không nói gì. Cô đã quen với việc im lặng, nhưng lần này, sự im lặng khiến cô ngạt thở.

Buổi sáng thứ tư, khi bước vào văn phòng, cô thấy Tống Duy Khải đang đứng bên cửa kính, tay cầm điện thoại. Anh nói ngắn gọn: “Tôi sẽ xử lý.” Rồi quay lại, nhìn cô. “Em đến đúng lúc. Chúng ta cần nói chuyện.” Cô đứng thẳng, cố giữ bình tĩnh: “Tôi biết anh định nói gì. Nhưng không cần đâu. Tôi đã viết đơn xin nghỉ.” Anh khựng lại, giọng trầm hẳn: “Em quyết định nhanh thật.” Cô cười nhạt: “Không nhanh đâu, chỉ là tôi không muốn mọi thứ tệ hơn.” Anh tiến đến gần, giọng thấp nhưng dứt khoát: “Tệ hơn là khi em trốn chạy thay vì đối mặt.” Cô im lặng, tay siết chặt túi xách.

Anh rút từ ngăn bàn ra tờ giấy màu trắng, đặt xuống bàn – chính là đơn cô gửi tối qua qua mail nội bộ. “Tôi chưa duyệt. Em vẫn còn thời gian suy nghĩ.” – anh nói. “Không cần đâu.” – cô đáp, giọng nhỏ nhưng chắc. “Tôi không chịu nổi khi nhìn thấy anh bị bàn tán chỉ vì tôi. Anh không đáng phải đối diện với những lời như thế.” Anh cười khẽ, ánh mắt có chút chua chát: “Tôi từng nghĩ, thứ đáng sợ nhất là sai lầm trong công việc. Nhưng hóa ra, đáng sợ hơn là việc có người nghĩ thay cho tôi.”

Cô sững người. “Anh nói vậy là sao?” Anh nhìn thẳng vào cô: “Nếu tôi chọn giữ em lại, đó là quyết định của tôi. Còn nếu tôi để em đi, đó cũng là lựa chọn của tôi. Em không cần gánh phần trách nhiệm ấy.” Cô cúi đầu, giọng nghẹn: “Nhưng nếu ở lại, mọi người sẽ tiếp tục nói.” Anh khẽ nhắm mắt: “Để họ nói. Tôi không sống bằng lời người khác.”

Câu nói khiến cô im lặng thật lâu. Bên ngoài, tiếng gió thổi qua hành lang dài, cuốn theo mùi cà phê phảng phất. Cô mở miệng định nói gì đó, nhưng đúng lúc ấy, cánh cửa mở ra. Trần Vy bước vào, vẻ mặt lạnh điềm tĩnh. “Xin lỗi, tôi không biết hai người đang họp riêng.” – cô ta nói, giọng đều đều. “Có việc gì?” – anh hỏi. “Tôi cần anh ký duyệt hồ sơ truyền thông. À, và... tôi nghĩ anh nên xem thứ này.” Cô ta đặt điện thoại lên bàn, màn hình hiển thị bài đăng nặc danh trong group nội bộ: “Giám đốc Tống ưu ái nhân viên nữ, thăng chức không lý do.” Dưới là hàng chục bình luận. Một số tên ẩn danh, một số thì không. Có cả hình anh và Nhi ngồi cạnh nhau trong chuyến đi.

Không khí trong phòng đặc lại. Anh nhìn màn hình vài giây, ánh mắt dần tối đi. “Ai đăng?” – anh hỏi. “Không rõ, nhưng nguồn phát tán từ nhóm phòng marketing phụ.” – Vy đáp. Anh gật đầu, giọng trầm hẳn: “Tôi sẽ yêu cầu bộ phận nhân sự điều tra.” Vy gật nhẹ, liếc sang Nhi: “Tôi khuyên cô tạm nghỉ vài ngày. Càng ở đây, tin đồn càng khó dập.” Giọng cô ta nhẹ, nhưng ẩn chứa ý rõ ràng. Nhi chỉ im lặng.

Sau khi Vy rời đi, Tống Duy Khải vẫn đứng yên nhìn ra cửa kính. “Tôi sẽ dập tin đồn này. Em không cần đi.” – anh nói. “Nhưng nó sẽ không dừng lại chỉ vì anh muốn.” – cô đáp. Anh quay sang, giọng dằn lại: “Vì vậy tôi phải làm mạnh tay.” Ánh mắt anh lạnh, khác hẳn thường ngày. Cô biết, khi anh nói vậy, nghĩa là anh sắp hy sinh thứ gì đó.

Buổi chiều, một email nội bộ được gửi đi từ chính anh: “Tạm thời, cô Lâm Nhi được điều chuyển sang bộ phận dữ liệu chi nhánh phụ, tránh ảnh hưởng công việc của dự án chính. Quyết định có hiệu lực ngay.” Cả công ty bàn tán. Người khen anh khôn khéo, người chê anh lạnh lùng. Còn cô – khi đọc dòng chữ ấy – lòng cô chỉ còn trống rỗng. Anh đã chọn “giữ cô lại” theo cách riêng của mình, nhưng cũng là đẩy cô ra xa.

Chiều hôm đó, cô dọn bàn làm việc, xếp từng tập tài liệu vào hộp. Khi cô đang gom những tờ giấy cuối cùng, anh xuất hiện trước cửa. “Tôi phải làm vậy.” – anh nói khẽ. Cô không quay lại: “Tôi biết. Anh luôn đúng.” Giọng cô run, nhưng không oán. Anh bước đến gần: “Tôi chỉ muốn em được yên.” Cô quay lại, nhìn anh, mắt ngấn nước: “Còn anh thì sao? Ai khiến anh được yên?” Anh khựng lại, không trả lời.

Cô khẽ cười, nước mắt rơi: “Anh luôn nghĩ mình có thể kiểm soát mọi thứ, kể cả cảm xúc. Nhưng anh không hiểu đâu, có những thứ càng cố giữ càng tan nhanh hơn.” Anh bước một bước, giọng khàn: “Nếu em ở lại, tôi không chắc mình còn kiểm soát được nữa.” Câu nói ấy khiến cô chết lặng. Họ đứng đối diện, giữa căn phòng im lặng đến mức nghe rõ tiếng tim đập. Cuối cùng, anh khẽ nói: “Đi đi, trước khi tôi đổi ý.”

Cô bước ra, không ngoái lại. Ngoài hành lang, Trần Vy đang đứng, tay cầm điện thoại. Cô ta mỉm cười: “Cuối cùng thì mọi thứ cũng trở lại như cũ.” Nhi không đáp, chỉ nói khẽ: “Cũ – nhưng chẳng bao giờ như trước nữa.” Rồi bước đi.

Tối đó, trong văn phòng tầng 28, Tống Duy Khải ngồi một mình. Màn hình laptop sáng lên, hiển thị báo cáo của cô. Anh đọc từng dòng, rồi khẽ xóa tên cô khỏi danh sách dự án. Tay anh dừng lại rất lâu trước nút “Save”. Cuối cùng, anh đóng máy, ngả người ra ghế, nhắm mắt. Trong bóng tối, ký ức ùa về – nụ cười rụt rè buổi đầu tiên, ly cà phê không đường, tiếng gọi “giám đốc” nhẹ như hơi thở.

Một giọt nước rơi xuống bàn, không rõ là mưa hay là thứ anh đã cố kìm suốt bao năm.

Ở một nơi khác, trong căn phòng nhỏ, Lâm Nhi nằm nhìn trần, lòng trống rỗng. Điện thoại cô sáng lên – tin nhắn từ một số quen thuộc: “Nếu mệt, cứ nghỉ. Khi nào sẵn sàng, quay lại.” Cô nhìn dòng chữ, khẽ xóa đi, không trả lời. Vì cô biết, giữa họ bây giờ, mọi lời đều vô nghĩa.

Bên ngoài, đêm lặng. Thành phố vẫn sáng, nhưng trong lòng hai người, chỉ còn lại một khoảng tối – nơi niềm tin và tình cảm vừa chạm nhau đã vội rời xa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×