khi giám đốc không còn lạnh lùng

Chương 8: Những ngày không có em


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ ngày Lâm Nhi rời khỏi tầng 28, văn phòng trở nên yên ắng lạ thường. Không ai nhận ra, nhưng với Tống Duy Khải, từng chi tiết nhỏ đều khiến anh cảm thấy thiếu hụt. Chiếc bàn phụ góc phải – nơi cô từng ngồi, giờ chỉ còn lại lọ hoa khô anh chưa cho ai dọn. Ly cà phê không đường mỗi sáng vẫn được pha theo thói quen, nhưng anh không còn uống hết. Mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng lịch trình, chỉ khác là không còn ai hỏi anh: “Giám đốc, tôi có thể thêm phần chú thích ở đây không?”

Những ngày đầu, anh cố gắng tập trung vào công việc. Anh lao vào họp, ký, duyệt dự án, như thể muốn quên đi mọi thứ. Nhưng càng cố quên, hình ảnh cô càng trở lại rõ ràng hơn. Trong những buổi chiều lặng, khi ánh nắng nghiêng qua cửa kính, anh nghe trong đầu tiếng cười nhỏ nhẹ của cô – thật, đến mức khiến anh quay đầu lại. Và mỗi khi nhớ đến việc chính tay mình ký lệnh điều chuyển cô, một nỗi hối hận âm ỉ lại trào lên, dù anh biết mình không có lựa chọn khác.

Một tuần sau, Trần Vy bước vào phòng anh, mang theo báo cáo tổng hợp. “Anh dạo này bận thật đấy.” – cô ta nói, giọng nhẹ như gió. Anh ngẩng lên, ánh mắt bình thản: “Công việc thôi.” Vy đặt tập hồ sơ xuống bàn, rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. “Tôi nghe nói bên chi nhánh phụ đang gặp khó khăn. Không biết ‘người cũ’ của anh có làm được không.” – cô ta nói, nhấn nhá hai chữ “người cũ”. Anh không đáp, chỉ nói: “Tôi không quan tâm đến tin đồn.” Vy mỉm cười: “Anh nói vậy, nhưng rõ ràng là vẫn quan tâm.”

Cô ta đứng dậy, tiến lại gần cửa sổ: “Anh biết không, Khải, đôi khi sự cứng rắn khiến người khác tưởng anh vô cảm. Nhưng tôi hiểu – anh chỉ đang sợ.” Anh khẽ ngẩng lên: “Sợ gì?” Vy quay lại, ánh mắt sắc lạnh: “Sợ lại tổn thương lần nữa. Giống như ba năm trước.” Không khí trong phòng đột ngột đặc lại. Anh siết chặt cây bút trong tay: “Chuyện cũ không cần nhắc.” Vy bước đến, giọng nhỏ: “Tôi không định nhắc để làm anh khó chịu. Chỉ là… đôi khi, người ta không thể cứ chạy mãi khỏi cảm xúc của mình. Có thể lần này, anh nên chọn người hiểu anh hơn.”

Anh nhìn cô thật lâu, giọng trầm xuống: “Nếu cô đang nói đến việc quay lại, thì đừng. Mọi chuyện đã qua rồi.” Vy thoáng cười, không giận: “Tôi biết. Nhưng anh sẽ sớm nhận ra, người như cô ấy không chịu nổi thế giới của anh đâu.” Rồi cô ta rời đi, để lại căn phòng chìm trong im lặng.

Tối hôm đó, Tống Duy Khải về muộn. Thành phố ngoài kia sáng rực, nhưng trong căn hộ của anh chỉ có ánh đèn bàn hắt lên gương mặt mệt mỏi. Anh mở laptop, vô thức tìm đến thư mục dữ liệu cũ. Trong hàng trăm file Excel, anh dừng lại ở một file có tên “Nhịp chậm_Review”. Khi mở ra, trang đầu tiên là phần chú thích nhỏ bằng chữ viết tay scan lại: “Đôi khi, để hiểu người khác, chỉ cần lắng nghe bằng cả trái tim – L.N.” Anh khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười tắt ngay sau đó.

Ở chi nhánh phụ, Lâm Nhi vẫn làm việc bình thường. Không ai nhắc đến tin đồn, nhưng cô hiểu, mọi người biết. Cô sống yên lặng, chỉ tập trung vào công việc, tránh giao tiếp nhiều. Buổi tối, cô thường ở lại muộn, chỉnh lại số liệu, vừa làm vừa tự hỏi liệu anh có còn nhớ đến mình. Mỗi khi nhận mail nội bộ có chữ ký “Tống Duy Khải – CEO”, tim cô vẫn nhói lên.

Một buổi chiều, khi đang chuẩn bị đóng máy, cô nhận được tin nhắn từ hệ thống: “Yêu cầu hỗ trợ dữ liệu dự án chính – người liên hệ: T. D. Khải.” Tay cô khựng lại. Cô mở file, thấy phần ghi chú: “Phần này cần em rà lại, chỉ tin em.” Ngắn gọn, lạnh lùng, nhưng từng chữ như đập vào tim cô.

Cô thức suốt đêm để hoàn thiện phần dữ liệu. Khi gửi lại, cô chỉ gõ một dòng: “Đã xong. Chúc anh ngủ ngon.” Năm phút sau, mail phản hồi đến: “Cảm ơn. Đừng làm việc muộn quá.” Cô bật cười. Anh vẫn vậy – luôn nói bằng giọng công việc, nhưng giữa những dòng chữ ấy là thứ cảm xúc anh không bao giờ dám thừa nhận.

Ngày hôm sau, khi anh bước vào công ty, Vy đã đợi sẵn. “Tin đồn đã lắng.” – cô nói. “Tốt.” – anh đáp ngắn. “Anh sẽ gọi cô ta về chứ?” – Vy hỏi, giọng bình thản. Anh không trả lời. “Hay anh sợ? Nếu gọi cô ấy về, mọi người sẽ nghĩ tin đồn là thật.” Anh ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh: “Tôi không sợ điều đó. Tôi chỉ sợ cô ta chưa sẵn sàng.” Vy khẽ cười: “Hay là chính anh chưa sẵn sàng?”

Tối hôm ấy, anh đứng trước cửa thang máy tầng 28, nhìn xuống thành phố. Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt anh, làm lộ vẻ mệt mỏi mà hiếm ai thấy. Trong đầu anh vang lên giọng cô: “Còn anh thì sao? Ai khiến anh được yên?” Anh chạm vào điện thoại, lướt qua danh bạ, dừng lại ở tên “Lâm Nhi”. Anh mở khung tin nhắn, gõ: “Ngày mai, tôi cần gặp em. 8 giờ, quán cà phê đối diện công ty.” Nhưng rồi anh không gửi. Anh chỉ nhìn dòng chữ thật lâu, rồi xóa.

Đêm đó, anh không ngủ. Trong mơ, anh thấy lại cảnh cô bước ra khỏi phòng – dáng lưng nhỏ, nhưng cứng cỏi đến lạ. Anh gọi, nhưng cô không quay lại.

Sáng hôm sau, tại chi nhánh phụ, Lâm Nhi nhận được thông báo: “Buổi họp tổng kết quý sẽ do CEO trực tiếp tham dự.” Cô khựng lại, tim đập mạnh. Anh sắp đến. Suốt buổi sáng, cô không tập trung nổi. Khi anh xuất hiện, không khí trong phòng như đông lại. Bộ vest đen, ánh mắt lạnh, từng bước của anh đều khiến người khác dè chừng. Nhưng khi ánh mắt anh chạm vào cô, chỉ thoáng một giây, sự lạnh lùng ấy tan biến.

Buổi họp diễn ra bình thường, anh chỉ nghe, ít nói. Khi kết thúc, anh quay sang giám đốc chi nhánh: “Cho tôi mượn phòng họp nhỏ.” Mọi người lần lượt ra ngoài. Chỉ còn anh và cô. Anh nói, giọng thấp: “Tôi không đến vì công việc.” Cô nhìn anh, im lặng. “Tôi đến vì muốn chắc rằng em ổn.” – anh nói tiếp. Cô mỉm cười buồn: “Tôi vẫn sống. Chẳng phải đó là điều anh muốn sao?” Anh khẽ nhắm mắt: “Không. Tôi chỉ muốn em bình yên, không phải cô đơn.”

Cô quay đi, giọng nghẹn: “Anh không thể có cả hai. Bình yên và cô đơn đôi khi là cùng một thứ.” Anh tiến lại gần, khẽ nói: “Tôi nhớ em.” Cô giật mình, tim như ngừng đập. Anh cười khẽ: “Đáng ra tôi không nên nói, nhưng giữ trong lòng còn tệ hơn.” Cô im lặng thật lâu, rồi đáp nhỏ: “Anh đến trễ rồi, giám đốc.”

Anh nhìn cô, ánh mắt nặng trĩu. “Tôi biết.” – anh nói. “Nhưng nếu có thể, tôi muốn bắt đầu lại, lần này không để ai xen vào nữa.” Cô lắc đầu: “Thế giới của anh không dành cho tôi. Anh có thể che chở, nhưng tôi không muốn sống trong bóng của ai.” Anh cúi đầu, giọng khàn: “Em luôn mạnh mẽ như vậy.”

Cô khẽ cười, nước mắt rơi: “Nếu không mạnh mẽ, tôi đã không sống sót qua những ngày bị chính người mình tin đẩy đi.” Anh muốn nói điều gì đó, nhưng cô đã rời khỏi phòng. Bóng lưng cô khuất dần, chỉ còn lại anh – đứng giữa căn phòng trống, cảm giác như vừa đánh mất điều quan trọng nhất lần thứ hai.

Khi anh trở về tầng 28, Vy đang đợi sẵn. “Anh đi gặp cô ta?” – cô hỏi. Anh không đáp. “Tôi nói rồi, người như cô ta không chịu nổi áp lực này đâu.” – Vy nói tiếp. Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo: “Còn tôi thì không chịu nổi cô nữa.” Rồi anh bước đi, để lại Vy đứng lặng, gương mặt thoáng biến sắc.

Ngoài trời, cơn mưa đầu mùa rơi xuống, làm mờ những ô kính cao tầng. Trong tiếng mưa rả rích, cả hai người – ở hai nơi khác nhau – đều đang nhìn ra cùng một hướng, nhưng không ai biết người kia đang nghĩ gì.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×