khi hoa tình nở giữa thành phố

Chương 3: Bạn cùng phòng khó chịu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, tiếng chuông báo thức vang lên đều đều trong căn phòng ký túc xá, đánh thức Lâm Thanh Nhiên sau một giấc ngủ dài nhưng không trọn vẹn. Cô mở mắt, nhìn quanh căn phòng chật hẹp nhưng gọn gàng, nơi hành lý, sách vở và quần áo được xếp tạm bợ, ánh nắng mai len qua cửa sổ chiếu lên những bức tường màu vàng nhạt. Ngồi dậy, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung tinh thần cho ngày học mới.

Bên cạnh giường, Tần Minh đã thức từ sớm, ngồi trên ghế, tay cầm điện thoại, mắt chăm chú lướt mạng xã hội. Ánh mắt cô gái rực sáng vẻ thích thú nhưng cũng có chút kiêu ngạo, dường như cả thế giới của cô đều xoay quanh chiếc điện thoại nhỏ bé trong tay. Thanh Nhiên vừa bước xuống giường đã nghe cô bạn cùng phòng nói liền:

“Ôi trời, cậu ngủ mãi mới dậy à? Thức sớm chút thôi cũng chưa được sao?”

Thanh Nhiên đỏ mặt, lí nhí: “Dạ… em… em vẫn ổn mà…”

Tần Minh nhún vai, ánh mắt liếc quanh: “Ừ thì được, nhưng hôm nay mình có bài thuyết trình nhóm, cậu có chuẩn bị không đấy?”

Thanh Nhiên lắc đầu, hơi bối rối: “À… em… em vẫn chưa chuẩn bị, mới sáng nay em mới xem qua tài liệu…”

Tần Minh thở dài, vẻ mặt như thể muốn phát điên: “Mới đến mà đã lười thế à? Không chịu cố gắng thì… chắc chắn sẽ bị tụi khác đánh giá thấp ngay thôi. Cậu nên học cách sắp xếp thời gian, không phải cứ dựa vào may mắn đâu!”

Câu nói của cô khiến Thanh Nhiên cảm thấy áp lực. Cô chưa bao giờ phải lo lắng về bài thuyết trình hay nhóm học tập trước đây; ở quê, mọi thứ đều đơn giản, nhịp sống chậm rãi, không có áp lực nào nặng nề đến vậy. Giờ đây, mọi thứ mới mẻ, nhưng cô lại gặp ngay một người bạn cùng phòng đầy tính cách đối lập, luôn thẳng thắn và có phần áp đặt.

“Dạ… em sẽ cố gắng…” Thanh Nhiên trả lời, giọng nhỏ nhẹ, cố gắng giữ bình tĩnh.

Tần Minh nhìn cô một lúc, rồi hừ nhẹ, tiếp tục chăm chú vào điện thoại, như thể không muốn tốn thêm thời gian để giải thích. Thanh Nhiên lặng lẽ rót nước vào ly, ngồi xuống bàn học, mở sách vở ra, cố gắng tập trung. Nhưng không khí trong phòng vẫn căng thẳng một cách mơ hồ, khiến cô cảm thấy hơi bức bối.

Buổi sáng trôi qua trong tiếng gõ phím, tiếng lật sách, và những câu nói lẻ tẻ của Tần Minh khi cô đang thỉnh thoảng chỉ trỏ vào màn hình điện thoại. Thanh Nhiên dần nhận ra, cô và Tần Minh là hai người hoàn toàn trái ngược. Một người dịu dàng, nhẹ nhàng, bỡ ngỡ; một người năng động, thẳng thắn và đôi khi có phần kiêu căng.

Đến giờ ăn trưa, hai cô gái cùng xuống căng tin. Căn phòng ăn đông đúc, tiếng nói cười, mùi thức ăn xáo trộn, khiến Thanh Nhiên vừa thích thú vừa thấy lạc lõng. Khi họ tìm chỗ ngồi, một nhóm sinh viên đã chiếm gần hết bàn, chỉ còn lại một chỗ nhỏ cạnh Tần Minh.

“Ngồi đây thôi, đừng để mình phải ngồi một mình với cậu,” Tần Minh nói, giọng có vẻ nửa đùa nửa nghiêm.

Thanh Nhiên mỉm cười, đặt khay cơm xuống, ngồi cạnh cô bạn. Cả hai bắt đầu ăn, nhưng không khí vẫn hơi ngượng ngùng. Tần Minh ăn nhanh, vừa nhai vừa nói về kế hoạch học tập, lịch trình sinh hoạt, như thể muốn dạy cho Thanh Nhiên cách sống ở thành phố lớn.

“Cậu biết không, ở đây nếu không nhanh nhẹn thì sẽ tụt lại ngay. Ai cũng bận rộn, phải biết sắp xếp thời gian, biết giao tiếp, biết tranh thủ mọi cơ hội. Không thì sẽ mãi là người ngoài cuộc,” Tần Minh nói, ánh mắt nghiêm túc, như muốn truyền đạt hết mọi kinh nghiệm sống trong thành phố này.

Thanh Nhiên gật đầu, lắng nghe, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy áp lực. Cô chưa từng phải sống trong môi trường cạnh tranh gay gắt như vậy. Cô thở dài, vừa ăn vừa suy nghĩ về sự khác biệt giữa mình và cô bạn cùng phòng.

Buổi chiều, khi quay lại phòng, Thanh Nhiên quyết định thu dọn hành lý, sắp xếp góc học tập. Cô muốn tạo một không gian yên tĩnh, tránh những va chạm không đáng có. Nhưng khi cô đang xếp sách, Tần Minh lại đến gần, ánh mắt tò mò:

“Cậu định sắp xếp kiểu gì vậy? Nhìn có vẻ rối rắm quá đấy.”

Thanh Nhiên đỏ mặt: “Dạ… em chỉ muốn sắp xếp cho gọn thôi…”

Tần Minh nhếch mép, nhìn quanh phòng: “Thế này thì không ổn đâu, nên để mình chỉ cho.” Cô bắt đầu chỉnh sửa lại góc học tập của Thanh Nhiên, di chuyển sách vở, vật dụng, như thể phòng này thuộc về cô. Thanh Nhiên hơi bực mình nhưng không dám phản kháng; cô chỉ đứng nhìn, lòng vừa khó chịu vừa thấy lạ lẫm.

Ngày hôm đó trôi qua với nhiều tình huống nhỏ nhưng khiến hai cô gái cảm thấy căng thẳng. Một vài va chạm, vài lời nói vô tình, nhưng đủ để tạo ra khoảng cách và hiểu lầm nhỏ giữa họ. Thanh Nhiên nhận ra, sống cùng một người bạn với tính cách đối lập không hề đơn giản. Tần Minh năng động, thẳng thắn, thậm chí đôi khi hách dịch; còn cô, dịu dàng, nhút nhát, luôn muốn mọi thứ yên bình.

Buổi tối, khi ánh đèn ký túc xá bật lên, hai cô gái ngồi trên giường, chuẩn bị sách vở cho ngày học tiếp theo. Thanh Nhiên mở cuốn sổ vẽ, cố gắng tập trung vào việc ghi chép, nhưng đôi mắt vẫn thoáng nhìn Tần Minh, người đang sắp xếp lại đồ dùng cá nhân.

Tần Minh nhìn cô, nhếch mép: “Ngày mai cậu nhớ chuẩn bị bài thuyết trình nhóm nhé. Không thì sẽ bị tụi khác chê ngay đó.”

Thanh Nhiên mỉm cười, giọng nhỏ nhẹ: “Dạ… em sẽ cố gắng…”

Không khí giữa họ vẫn căng thẳng, nhưng cũng dần xuất hiện những tín hiệu nho nhỏ của sự hòa hợp. Dù tính cách trái ngược, cả hai đều không muốn xung đột trực tiếp, và dường như đều nhận ra rằng, sống cùng nhau, họ sẽ phải học cách thích nghi.

Trước khi đi ngủ, Thanh Nhiên nhìn ra cửa sổ, ánh đèn thành phố phản chiếu lên khuôn mặt cô, nhịp tim vẫn còn rộn ràng sau một ngày dài. Cô tự nhủ: “Sống ở thành phố này… thật sự không đơn giản. Nhưng chắc chắn, mình sẽ phải quen với tất cả – bạn cùng phòng, lớp học, và cả những con người mà mình sẽ gặp.”

Tần Minh ngồi trên giường, lướt điện thoại lần cuối trước khi tắt đèn. Cô không nói gì, nhưng ánh mắt thoáng liếc Thanh Nhiên, như muốn nói rằng: “Dù thế nào, cậu sẽ phải quen với mình thôi.”

Ngày đầu sống cùng nhau kết thúc, với những va chạm nhỏ, những hiểu lầm và cả những khoảng lặng căng thẳng. Thanh Nhiên nhận ra, thành phố lớn không chỉ thử thách về học tập, mà còn thử thách về cách sống chung với người khác. Bạn cùng phòng, có thể là người khó chịu nhất, nhưng cũng chính là người khiến cô học được cách kiên nhẫn, thích nghi và trưởng thành.

Và cô biết rằng, trong những ngày tháng sắp tới, mỗi va chạm, mỗi hiểu lầm, mỗi xung đột nhỏ với Tần Minh, sẽ dần tạo nên những bài học quý giá về tình bạn, sự nhẫn nhịn, và cả cách đối mặt với cuộc sống nơi thành phố rộng lớn này.

Ngày đầu sống cùng phòng kết thúc, mở ra một hành trình mới, nơi Lâm Thanh Nhiên sẽ phải học cách hòa nhập, thích nghi và đối diện với những thử thách của thanh xuân, mà Tần Minh – cô bạn cùng phòng khó chịu nhưng không thể tránh khỏi – sẽ là một phần không thể thiếu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×