khi hoa tình nở giữa thành phố

Chương 4: Người lạ tốt bụng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, thành phố vẫn nhộn nhịp với dòng xe cộ tấp nập, tiếng còi, tiếng rao hàng và những âm thanh hỗn độn nhưng lại mang một nhịp sống riêng biệt. Lâm Thanh Nhiên vừa kết thúc buổi học thiết kế nội thất ở lớp, tay cầm balo đầy sách vở và đồ dùng, bước ra khỏi tòa nhà giảng đường với cảm giác mệt mỏi nhưng vẫn phấn khởi. Cô muốn đi bộ một chút trước khi quay về ký túc xá, để hít thở không khí trong lành và thư giãn đôi chân sau một buổi học căng thẳng.

Nhưng thành phố lớn không giống quê hương cô – nơi mọi thứ đều yên bình và quen thuộc. Dòng người đông đúc khiến Thanh Nhiên cảm thấy hơi choáng ngợp. Cô vừa đi vừa nhìn bản đồ trên điện thoại, cố gắng tìm con đường tắt về ký túc xá, nhưng không may, một con đường đang sửa, vỉa hè gập ghềnh và rải đá sỏi khiến bước chân cô thiếu ổn định.

Cô vừa đi vừa loay hoay, tay giữ balo, mắt dán vào màn hình điện thoại, thì một tiếng xe máy rú ga từ phía sau khiến cô giật mình và suýt ngã. Thanh Nhiên hoảng hốt, cố né tránh, nhưng vô tình lại chạm phải một tấm biển công trình dựng tạm, khiến một đống vật liệu rơi xuống, chặn lối đi của cô. Cô đứng sững, tim đập thình thịch, cảm giác nguy hiểm len lỏi khắp người.

“Ôi không… phải làm sao bây giờ…” cô thì thầm, lòng hoảng sợ. Mọi người xung quanh đều hối hả đi qua, không ai chú ý đến cô, khiến Thanh Nhiên càng thêm bối rối.

Trong lúc cô đang loay hoay, một bàn tay vững chắc bỗng nhiên đặt lên vai cô, kéo cô ra khỏi đống vật liệu đang lộn xộn. Thanh Nhiên giật mình, ngẩng đầu lên, thấy một khuôn mặt quen thuộc – Hạ Thừa Dương. Anh đứng đó, ánh mắt sắc bén nhưng tràn đầy sự điềm tĩnh, nhìn cô với vẻ nghiêm túc.

“Cô ổn chứ?” giọng anh trầm, nhưng vừa đủ để cô nghe rõ.

Thanh Nhiên hít một hơi sâu, vừa thở vừa gật đầu: “Dạ… em… em không sao… cảm ơn anh…” Cô vẫn còn run rẩy sau khoảnh khắc nguy hiểm.

Hạ Thừa Dương nghiêng đầu, ánh mắt quan sát xung quanh: “Đứng ở đây nguy hiểm lắm, đi theo tôi.” Anh giơ tay, ra hiệu cho cô đi phía bên kia con đường, tránh xa chỗ vật liệu nguy hiểm. Thanh Nhiên cảm thấy lòng nhẹ nhõm, bước theo anh, tim vẫn còn đập mạnh.

Trên đường đi, cô không khỏi tò mò: “Anh… sao hôm nay lại ở đây? Và… sao anh lại giúp em?” Giọng cô vừa bối rối vừa ngượng ngùng, như thể không biết nên bắt đầu câu chuyện ra sao.

Hạ Thừa Dương không trả lời ngay, chỉ bước đi đều đặn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang cô, như muốn đảm bảo cô không gặp nguy hiểm thêm lần nào nữa. Khi họ đến một khu vực rộng rãi, an toàn, anh mới nói: “Tôi thấy cô gặp nguy hiểm, nên ra tay. Không cần cảm ơn.”

Thanh Nhiên đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa biết ơn: “Dạ… nhưng… em vẫn muốn cảm ơn anh. Nếu không có anh, chắc em… em sẽ bị…” Cô ngập ngừng, không biết nên diễn tả cảm giác nguy hiểm vừa trải qua như thế nào.

Hạ Thừa Dương nhíu mày, giọng đều đều: “Cô phải chú ý hơn. Thành phố này không như quê cô. Một chút sơ suất có thể gây tai nạn bất cứ lúc nào.”

Thanh Nhiên gật đầu, lòng cảm thấy ấm áp. Dù anh lạnh lùng, nhưng sự xuất hiện kịp thời của anh đã cứu cô khỏi tình huống nguy hiểm. Cô cảm thấy một niềm tin lạ lùng nảy nở trong lòng: người này… dù khó gần, nhưng rất đáng tin cậy.

Họ đi tiếp, băng qua các con phố nhỏ, những quán trà, quán cà phê và cửa hàng tạp hóa trải dài hai bên đường. Thanh Nhiên quan sát mọi thứ xung quanh, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng lén nhìn Hạ Thừa Dương, người bước đi tự tin, như thể cả thành phố này thuộc về anh.

“Em… em sẽ làm sao để cảm ơn anh đây?” cô hỏi, giọng nhỏ nhẹ, nhưng ánh mắt ánh lên chút rạng rỡ.

Anh không trả lời ngay, chỉ dừng lại trước một quán nước ven đường, đưa tay ra hiệu: “Uống gì đi. Tôi sẽ đi cùng cô.”

Thanh Nhiên ngạc nhiên, nhưng gật đầu, đi vào quán. Không khí trong quán ấm áp, mùi trà, bánh quy và hơi nóng từ máy pha trà tạo ra một cảm giác an toàn và yên bình. Anh gọi hai ly trà đào, đặt trước mặt cô.

“Cảm ơn…” Thanh Nhiên cầm ly, mắt nhìn anh. Cô nhận ra, ánh mắt anh không còn lạnh lùng như trước, mà có chút nhẹ nhàng, như thể muốn an ủi cô.

Hạ Thừa Dương nhìn cô, giọng đều đều: “Được rồi. Chỉ cần cô cẩn thận hơn, đừng để xảy ra chuyện như vậy lần nữa.”

Cô gật đầu, lòng cảm thấy vừa biết ơn vừa bối rối. Khoảnh khắc ngồi cùng nhau, giữa tiếng ồn ào xa xa của thành phố, cô thấy một cảm giác an toàn hiếm hoi len vào trái tim. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, giữa một thành phố lớn, giữa dòng người hối hả, lại có một người lạ, xuất hiện đúng lúc, tạo nên cảm giác bình yên đến vậy.

Sau khi uống xong trà, Hạ Thừa Dương đứng lên, ra hiệu cho cô theo anh về phía ký túc xá. Thanh Nhiên bước theo, trong lòng vẫn cảm thấy tim đập nhanh, ánh mắt không khỏi nhìn anh nhiều hơn bình thường.

Khi đến cổng ký túc xá, anh dừng lại, ánh mắt nhìn cô: “Về đến nơi rồi. Cẩn thận trong những ngày tới.”

Thanh Nhiên gật đầu, đỏ mặt: “Dạ… em… em sẽ chú ý. Cảm ơn anh rất nhiều…”

Anh hừ nhẹ, như thể không muốn nói nhiều: “Chỉ cần cô cẩn thận là đủ.” Rồi anh quay lưng, bước đi, dáng vẻ tự tin, lạnh lùng nhưng vẫn tạo ra ấn tượng khó quên.

Thanh Nhiên đứng đó, nhìn bóng lưng cao ráo khuất dần, lòng cảm thấy lẫn lộn giữa bối rối, tò mò và biết ơn. Cô tự nhủ: “Người này… rõ ràng lạnh lùng, nhưng… lại cứu mình… và… khiến mình không thể quên.”

Về đến phòng, cô kể lại cho Tần Minh nghe sự việc. Cô bạn cùng phòng nhíu mày, ánh mắt tò mò: “Hừm… Hạ Thừa Dương à? Nghe nói cậu gặp anh ấy lần trước rồi đúng không? Hôm nay lại xuất hiện… đúng là người kỳ lạ.”

Thanh Nhiên gật đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Dạ… anh ấy… đã giúp em trong lúc nguy hiểm…”

Tần Minh nhếch mép, ánh mắt vừa trêu vừa nghiêm: “Thế à? Nghe có vẻ… thú vị nhỉ? Nhưng mà nhớ, không phải ai cũng tốt bụng đâu. Đừng quá tin tưởng người lạ, đặc biệt là ở thành phố lớn này.”

Thanh Nhiên mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn rộn ràng. Cô nhận ra rằng, dù chỉ là một lần gặp gỡ, một khoảnh khắc giúp đỡ, Hạ Thừa Dương đã để lại ấn tượng sâu sắc. Người lạ tốt bụng ấy không chỉ xuất hiện đúng lúc, mà còn khiến cô nhận ra rằng, trong thành phố rộng lớn, giữa dòng người đông đúc, vẫn có những người sẵn sàng giúp đỡ người khác mà không cần lý do.

Đêm đó, khi nằm trên giường, ánh đèn vàng ấm áp hắt lên trần nhà, Thanh Nhiên mở cuốn sổ vẽ, vẽ lại khung cảnh vừa trải qua. Cô cố gắng ghi lại cảm giác vừa hồi hộp vừa an toàn, vừa biết ơn vừa tò mò về người đã xuất hiện. Cô biết, đây mới chỉ là lần đầu tiên anh giúp cô, nhưng có lẽ, họ sẽ còn gặp nhau nhiều lần nữa, trong những tình huống bất ngờ và khó đoán.

Cô tự nhủ: “Có lẽ… Hạ Thừa Dương không chỉ là một người lạ… mà sẽ là một phần quan trọng trong những ngày tháng sắp tới của mình. Dù sao… mình cũng không thể quên khoảnh khắc hôm nay.”

Ngày hôm đó khép lại, mở ra một chương mới trong cuộc sống của Lâm Thanh Nhiên – nơi tình cờ, sự quan tâm và những khoảnh khắc tưởng chừng nhỏ bé lại có thể thay đổi cảm giác, suy nghĩ và trái tim của một người. Người lạ tốt bụng xuất hiện, khiến cô nhận ra rằng, thành phố này vừa đáng sợ vừa kỳ diệu, và tuổi trẻ, dù bỡ ngỡ, vẫn tràn ngập những bất ngờ thú vị.

Và trong ánh đèn vàng dịu dàng của ký túc xá, Lâm Thanh Nhiên mỉm cười, tim rộn ràng, mong chờ những ngày tiếp theo – những ngày cô sẽ gặp lại người lạ tốt bụng, Hạ Thừa Dương, trong những tình huống không thể đoán trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×