khi hoa tình nở giữa thành phố

Chương 5: Tiệc chào đón sinh viên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều tối, ánh đèn vàng rực rỡ khắp sân trường, khuôn viên được trang trí bằng những dải băng, bóng bay đủ màu, mang lại không khí vui tươi và náo nhiệt cho buổi tiệc chào đón sinh viên mới. Âm nhạc sôi động phát ra từ loa ngoài, xen lẫn tiếng cười nói, tiếng bước chân hối hả của các tân sinh viên và sinh viên khóa trên. Mọi người đều háo hức tham gia, chào hỏi bạn mới, trò chuyện, và tìm hiểu nhau.

Lâm Thanh Nhiên đứng lúng túng ngay cửa ra vào, tay cầm cuốn sổ nhỏ ghi chú và một ly nước cam, mắt ngập ngừng nhìn xung quanh. Cô chưa từng tham gia một buổi tiệc tập thể lớn như thế này; không khí nhộn nhịp, ánh sáng lung linh, và hàng trăm người đang cười nói, trò chuyện khiến cô vừa háo hức vừa bối rối.

“Tân sinh viên đây rồi à?” Một giọng nói vang lên từ phía sau. Thanh Nhiên quay lại, thấy Tần Minh đang bước đến, ánh mắt rực sáng và nụ cười tươi: “Đừng sợ, cứ đi theo mình, mình sẽ giới thiệu hết mọi người.”

Thanh Nhiên gật đầu, cố mỉm cười, bước theo Tần Minh. Trên đường đi, Tần Minh bắt chuyện với một vài sinh viên khóa trên, giới thiệu Thanh Nhiên một cách nhanh chóng: “Đây là bạn cùng phòng mình, Lâm Thanh Nhiên. Cô ấy mới đến từ tỉnh lẻ, nhưng rất dễ thương, phải không?”

Thanh Nhiên đỏ mặt, cúi đầu, lí nhí: “Dạ… cảm ơn…”

Cô vừa nói vừa ngước mắt lên, vô tình nhìn thấy Hạ Thừa Dương đang đứng phía xa, cạnh quầy thức ăn, ánh mắt thoáng liếc cô. Tim cô bỗng dưng đập nhanh, cảm giác vừa phấn khích vừa lo lắng. Anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, dáng đứng vững chãi giữa đám đông, ánh mắt quan sát xung quanh, như thể bất cứ điều gì cũng không lọt khỏi tầm nhìn của anh.

Khi Tần Minh lôi cô qua một nhóm sinh viên khác, Thanh Nhiên bất ngờ va vào Hạ Thừa Dương, khiến ly nước cam trong tay cô nghiêng, đổ một phần xuống bàn của anh. Thanh Nhiên giật mình, đỏ mặt, lúng túng:

“Ô… ôi… em… em xin lỗi!”

Hạ Thừa Dương nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, giọng đều đều: “Cô cẩn thận một chút. Đừng để chuyện như vậy xảy ra lần nữa.”

Thanh Nhiên cúi đầu, nước cam nhỏ giọt trên tay, vừa xấu hổ vừa lo lắng: “Dạ… em… em không cố ý…”

Tần Minh đứng bên cạnh, ánh mắt lấp lánh sự tinh nghịch, cười khẩy: “Ôi trời, lại là Hạ Thừa Dương! Lần trước cũng va chạm, lần này lại gặp… đúng là số trời đưa đẩy.”

Anh hừ nhẹ, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt vẫn liếc Thanh Nhiên, như thể để ý cô. Cô lặng lẽ lau tay, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trái tim thì vẫn loạn nhịp, cảm giác vừa bực bội vừa tò mò xen lẫn.

Buổi tiệc tiếp tục, Thanh Nhiên đi theo Tần Minh, làm quen với một vài người bạn mới. Cô nhận ra rằng mỗi người đều mang một cá tính riêng, nhưng sự xuất hiện của Hạ Thừa Dương, thoáng qua trong đám đông, khiến cô không khỏi chú ý. Mỗi khi cô vô tình nhìn về phía anh, anh cũng sẽ nhìn lại, nhưng nhanh chóng quay đi, giữ vẻ lạnh lùng.

Trong lúc đang trò chuyện với một nhóm bạn mới, Thanh Nhiên nghe tiếng ồn ào phía sau. Một sinh viên nam cao lớn, tay cầm lon nước ngọt, đi qua một cách bất cẩn, suýt va vào cô. Thanh Nhiên vội né tránh, nhưng lại trượt chân, suýt ngã.

Một bàn tay vững chắc lập tức nắm lấy cô, kéo cô đứng vững. Thanh Nhiên ngẩng đầu lên, lại thấy Hạ Thừa Dương, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng hơi nghiêm túc: “Cô phải chú ý.”

Cô đỏ mặt, vừa thở vừa gật đầu: “Dạ… em… em sẽ chú ý…”

Khoảnh khắc này khiến trái tim cô đập nhanh, cảm giác vừa bực bội, vừa an toàn xen lẫn nhau. Cô nhận ra rằng, Hạ Thừa Dương không chỉ là người lạ giúp cô lần trước, mà còn luôn xuất hiện đúng lúc, dường như biết cách bảo vệ cô, dù luôn giữ khoảng cách.

Sau sự việc nhỏ ấy, Hạ Thừa Dương đứng lại một chút, quan sát Thanh Nhiên, rồi quay đi, hòa vào đám đông. Cô thở phào, vừa xấu hổ vừa cảm thấy ấn tượng sâu sắc. Cô tự nhủ: “Người này… thật khó đoán, nhưng… dường như luôn xuất hiện đúng lúc…”

Buổi tiệc càng về tối càng náo nhiệt. Thanh Nhiên đi theo Tần Minh tham gia các trò chơi, cười đùa cùng mọi người. Tuy nhiên, mỗi khi cô quay đầu, hình bóng Hạ Thừa Dương lại thoáng hiện ở một góc khác của sân trường. Mỗi lần như vậy, trái tim cô lại rung lên, một cảm giác vừa bối rối vừa tò mò len lỏi.

Trong lúc xếp hàng tham gia trò chơi nhảy dây tập thể, Thanh Nhiên vô tình bước hụt, suýt ngã xuống nền xi măng. Một lần nữa, bàn tay mạnh mẽ kéo cô đứng vững – lại là Hạ Thừa Dương. Cô đỏ mặt, nhìn anh, nhưng anh chỉ nhíu mày, giọng đều đều: “Cẩn thận.”

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng rộn ràng khó tả. Khoảnh khắc này khiến cô nhận ra rằng, những va chạm, những mâu thuẫn nhỏ, và cả sự lạnh lùng của anh, lại khiến cô nhớ mãi không quên.

Sau khi trò chơi kết thúc, Thanh Nhiên đứng bên lề, lấy lại hơi thở, mắt nhìn xa xăm. Hạ Thừa Dương đứng gần đó, ánh mắt thoáng nhìn cô, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Cô bỗng cảm thấy một cảm giác lạ lùng – vừa bực bội, vừa tò mò, vừa bị thu hút.

Tần Minh đi đến, nháy mắt: “Thấy chưa? Người đó không chỉ lạnh lùng mà còn luôn để ý cô. Chắc là đã để lại ấn tượng rồi.”

Thanh Nhiên đỏ mặt, lắp bắp: “D… đúng… nhưng… em không hiểu tại sao…”

Tần Minh cười khẩy, tay đặt lên vai cô: “Không sao, cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên. Cậu sẽ dần quen với anh ấy, và… có thể sẽ phát hiện ra nhiều điều thú vị nữa.”

Buổi tiệc dần kết thúc khi màn đêm buông xuống, ánh đèn vàng lung linh phản chiếu khắp sân trường. Thanh Nhiên quay trở về phòng cùng Tần Minh, trong lòng rộn ràng, vẫn nhớ những khoảnh khắc va chạm, những ánh mắt lạnh lùng nhưng lại đầy quan tâm của Hạ Thừa Dương.

Khi đi ngang qua quầy thức ăn, cô vô tình nhìn thấy anh đang đứng cùng một nhóm sinh viên khác, ánh mắt thoáng nhìn cô. Lần này, cô không tránh mà mỉm cười, tim đập nhanh. Anh hơi nhíu mày, nhưng ánh mắt không quay đi ngay, như thể nhận ra nụ cười của cô.

Về đến phòng, Thanh Nhiên kể lại mọi chuyện với Tần Minh, đôi mắt long lanh: “Hôm nay… anh ấy xuất hiện nhiều lần… và… em cảm thấy… lạ lùng… nhưng thú vị.”

Tần Minh cười, vẻ tinh nghịch: “Thấy chưa, mình nói rồi. Hạ Thừa Dương không phải người bình thường đâu. Cậu sẽ còn gặp nhiều lần nữa, và chắc chắn… sẽ không quên anh ấy.”

Thanh Nhiên mỉm cười, mắt nhìn ra cửa sổ, ánh đèn vàng của thành phố phản chiếu trên gương mặt. Cô biết rằng, buổi tiệc hôm nay không chỉ là nơi chào đón sinh viên mới, mà còn là nơi cô và Hạ Thừa Dương lần đầu tiếp xúc nhiều hơn – những va chạm, mâu thuẫn nhỏ, và những khoảnh khắc ấn tượng xen lẫn, sẽ dần tạo nên những sợi dây kết nối tinh tế giữa hai con người.

Ngày hôm đó khép lại, nhưng trong lòng Thanh Nhiên, hình ảnh Hạ Thừa Dương vẫn hiện lên rõ ràng – người lạnh lùng, nhưng bất ngờ xuất hiện đúng lúc; người khó gần, nhưng lại khiến cô rung động; người vừa là mối mâu thuẫn, vừa là ấn tượng khó quên trong những ngày tháng đầu tiên của tuổi trẻ ở thành phố rộng lớn này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×