khi hoa tình nở giữa thành phố

Chương 6: Một ngày mưa bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, trời u ám từ sớm, những đám mây xám trôi lững lờ trên bầu trời, báo hiệu một cơn mưa bất chợt sắp đến. Lâm Thanh Nhiên vừa rời ký túc xá, tay cầm sách vở, balo lửng lơ trên vai, vừa đi vừa ngắm nhìn con đường quen thuộc dẫn đến lớp học. Không khí có chút ẩm ướt, mùi đất sau mưa thoáng qua, khiến cô cảm thấy một cảm giác lạ lùng – vừa bình yên vừa hồi hộp.

Cô vừa bước ra khỏi cổng trường, trời bắt đầu rơi những hạt mưa nhỏ. Những giọt mưa lất phất rơi trên tóc, vai và mặt cô, khiến Thanh Nhiên hơi rùng mình, vội rút điện thoại ra kiểm tra dự báo thời tiết. “Chắc chắn là mưa lớn… nhưng không mang ô… ôi trời, sao mình lại quên nhỉ?” Cô thở dài, vừa lo lắng vừa cố tìm chỗ trú tạm.

Mưa bắt đầu nặng hạt hơn, từng giọt rơi xuống, bắn tung tóe trên nền xi măng, những người đi đường tất tả mở ô, hoặc chạy vội về lớp học. Thanh Nhiên đứng sững, tay che đầu, nhìn xung quanh, cố gắng tìm một chỗ để tránh mưa. Nhưng sân trường rộng lớn, không một bóng cây lớn nào che được.

Cô chần chừ một chút, định chạy về lớp, thì bỗng nhiên, một bóng người cao ráo bước nhanh về phía cô. Thanh Nhiên giật mình, quay lại và nhận ra… Hạ Thừa Dương. Anh bước đến gần, tay giơ chiếc ô rộng lớn, che cho cô khỏi mưa.

“Cô… đi dưới mưa này sẽ bị ướt hết,” giọng anh trầm, đều đều nhưng không còn sắc bén như thường thấy. Anh giữ ô vững, ánh mắt nhìn cô, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ, như thể muốn bảo vệ cô mà không quá gần gũi.

Thanh Nhiên đỏ mặt, vừa ngạc nhiên vừa biết ơn: “D… dạ… cảm ơn anh… nhưng… anh cũng bị ướt mất rồi…”

Anh nhún vai, giọng đều đều: “Tôi không sao. Quan trọng là cô đừng ướt.”

Cô cười gượng, bước theo anh dưới chiếc ô che nửa người. Mưa rơi xung quanh, tiếng mưa rơi trên mái tôn, trên ô, tạo thành một bản nhạc nhẹ nhàng nhưng khiến trái tim cô rộn ràng lạ thường. Cô chưa từng trải qua khoảnh khắc này – vừa cảm thấy an toàn, vừa thấy bối rối, vừa tò mò về người đứng bên cạnh.

Trên đường đi, Thanh Nhiên cố gắng bắt chuyện, giọng nhỏ nhẹ: “Hôm nay… trời mưa bất ngờ, em… em không kịp mang ô. Thật may là gặp anh…”

Hạ Thừa Dương không trả lời ngay, chỉ nhìn thẳng phía trước, bước đi đều đặn. Chỉ một lúc sau, anh mới nói: “Cô phải chú ý thời tiết hơn. Không nên để mình rơi vào tình huống nguy hiểm như thế này.”

Thanh Nhiên gật đầu, cảm thấy ấm áp trong lòng. Ánh mắt anh, dù lạnh lùng, nhưng khi chăm sóc cô lại khiến cô cảm thấy yên tâm. Cô tự nhủ: “Người này… tuy khó gần, nhưng thật sự quan tâm… và luôn xuất hiện đúng lúc.”

Khi họ đi ngang qua một quán cà phê nhỏ, Hạ Thừa Dương dừng lại: “Chờ chút, mưa đang nặng, nên nghỉ một lát. Tôi sẽ đợi cô đến lớp sau.” Anh chỉ vào quán, ánh mắt nghiêm túc nhưng không quá khắt khe.

Thanh Nhiên nhìn quán cà phê, rồi nhìn anh, tim đập nhanh: “D… dạ… nhưng anh cũng…”

Anh nghiêng đầu, giọng đều đều: “Không sao. Tôi chỉ muốn cô không bị ướt.”

Cô gật đầu, bước vào quán, cảm giác vừa an toàn vừa rối rắm. Anh đứng ngoài cửa, tay vẫn cầm ô, che chắn cho cô khỏi mưa tạt từ bên ngoài. Thanh Nhiên ngồi xuống, mắt nhìn ra cửa kính, thấy hình bóng cao ráo của anh qua lớp mưa, cảm giác vừa bực bội vừa rung động khó tả.

Một lúc sau, cơn mưa bắt đầu giảm dần. Hạ Thừa Dương tiến đến quán, ánh mắt vẫn bình thản, nhưng giọng đều đều: “Đủ rồi. Đi học thôi.”

Thanh Nhiên đứng lên, lòng cảm thấy rộn ràng, vừa bối rối vừa vui: “D… dạ… cảm ơn anh…”

Anh gật nhẹ, không nói thêm, nhưng ánh mắt thoáng nhìn cô, khiến cô cảm thấy tim đập nhanh hơn. Khi họ bước ra ngoài, đường phố đã ngập những vũng nước nhỏ, phản chiếu ánh đèn vàng từ những cửa hàng, tạo ra một cảnh tượng vừa lãng mạn vừa sống động.

Trên đường về lớp, Thanh Nhiên thấy Hạ Thừa Dương vẫn đi cạnh, nhưng giữ khoảng cách vừa đủ. Cô bỗng nhiên tò mò, giọng nhỏ nhẹ: “Anh… sao lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc thế nhỉ? Lần trước cứu em, hôm nay lại che ô…”

Anh không trả lời ngay, chỉ bước đi đều đặn. Một lúc sau, anh mới nói: “Cô nên tự bảo vệ bản thân. Tôi chỉ giúp khi cần thiết.”

Cô đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa thấy rung động: “D… dạ… em hiểu rồi…”

Khi đến lớp, Hạ Thừa Dương dừng lại, ánh mắt nhìn cô: “Vào đi. Học hành là quan trọng.”

Thanh Nhiên gật đầu, bước vào lớp, lòng vẫn rộn ràng, cảm giác vừa an toàn, vừa bối rối, vừa tò mò xen lẫn. Cô tự nhủ: “Người này… dù lạnh lùng, nhưng lại để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng mình… và chắc chắn… mình sẽ không thể quên khoảnh khắc hôm nay.”

Buổi học trôi qua, nhưng hình ảnh Hạ Thừa Dương che ô cho cô vẫn hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Cô lặng lẽ ghi chú lại những cảm giác lạ lùng, vừa biết ơn, vừa bối rối, vừa rung động. Cô nhận ra, giữa thành phố rộng lớn, giữa dòng người hối hả, vẫn có những khoảnh khắc khiến trái tim con người rung động, và Hạ Thừa Dương – người lạ nhưng quen – đã trở thành một phần ký ức không thể xóa nhòa trong những ngày tháng thanh xuân của cô.

Khi buổi chiều kết thúc, ánh nắng cuối ngày xuyên qua lớp mây mỏng, tạo ra những vệt sáng lung linh trên mặt đất còn ướt nước mưa. Thanh Nhiên đứng ngoài cửa lớp, hít một hơi thật sâu, cảm giác vừa mệt vừa vui, vừa bối rối vừa phấn khởi. Cô biết rằng, hôm nay không chỉ là một ngày mưa bất ngờ, mà còn là ngày cô và Hạ Thừa Dương để lại dấu ấn đầu tiên sâu sắc – một khoảnh khắc nhỏ, nhưng đủ để cô nhớ mãi, đủ để trái tim cô rung lên những nhịp cảm xúc mới.

Về đến ký túc xá, cô kể lại sự việc với Tần Minh, mắt long lanh: “Hôm nay… anh ấy che ô cho em… và… em cảm thấy… thật lạ lùng…”

Tần Minh cười, ánh mắt tinh nghịch: “Thấy chưa, mình nói mà. Người này không chỉ lạnh lùng, mà còn quan tâm đến cô theo cách riêng. Chắc chắn cậu sẽ còn gặp nhiều lần nữa, và… sẽ không thể quên anh ấy đâu.”

Thanh Nhiên mỉm cười, ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, cảm giác mưa vẫn còn thoảng trong không khí, ánh đèn vàng phản chiếu trên nền đất ẩm ướt, trái tim cô rộn ràng khó tả. Cô biết rằng, giữa những ngày tháng bỡ ngỡ nơi thành phố rộng lớn, giữa những va chạm, những khoảnh khắc bất ngờ, Hạ Thừa Dương – người lạ tốt bụng nhưng lặng lẽ – đã để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong tuổi trẻ của cô.

Và trong ánh đèn dịu dàng của ký túc xá, Thanh Nhiên mỉm cười, trái tim rộn ràng, mong chờ những ngày tiếp theo – những ngày cô sẽ gặp lại Hạ Thừa Dương trong những tình huống bất ngờ khác, để dần hiểu anh hơn, và để trái tim cô tiếp tục rung động.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×