Ngày hôm đó, bầu trời trong xanh nhưng ánh nắng lại dịu dàng, khác hẳn những ngày mưa trước. Lâm Thanh Nhiên bước vào lớp học, tay cầm sách vở, lòng rộn ràng nhưng cũng không khỏi hồi hộp. Cô nhận ra rằng những ngày tháng đầu tiên ở thành phố này không chỉ là thử thách về học tập, mà còn về cách thích nghi với môi trường mới, những con người mới, và đặc biệt là… Hạ Thừa Dương.
Cô vừa đặt balo xuống bàn, thì ánh mắt chợt bắt gặp anh đã có mặt từ trước, ngồi im lặng ở góc lớp, mắt chăm chú nhìn bài giảng trên bảng. Dáng vẻ lạnh lùng thường thấy khiến cô vừa bực bội vừa tò mò, nhưng hôm nay, trong ánh nắng rực rỡ, cô nhận ra rằng có điều gì đó khác lạ – anh không còn quá xa cách, mà có vẻ… tập trung và nghiêm túc.
Thanh Nhiên ngồi xuống, mở sách vở, cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng đôi mắt vẫn thỉnh thoảng lén liếc Hạ Thừa Dương. Cô nhận ra rằng, những khoảnh khắc va chạm, những hiểu lầm trước đây, dường như đã làm cô chú ý nhiều hơn đến anh.
Bài giảng hôm nay về lịch sử thiết kế nội thất, giáo viên vừa trình bày vừa chiếu hình ảnh minh họa, khiến lớp học trở nên sống động. Thanh Nhiên cố gắng ghi chép cẩn thận, nhưng bỗng dưng, một số thông tin trong bài khiến cô hơi lúng túng. Cô nhìn sang Hạ Thừa Dương, thấy anh đang ghi chép nhanh, nét chữ thẳng tắp, cẩn thận.
Cô hơi bối rối, nhắc nhở bản thân: “Anh ấy… thật sự nghiêm túc và cẩn thận… không hề như mình nghĩ…”
Khi đến phần thảo luận nhóm, giáo viên yêu cầu mỗi nhóm trình bày một ý tưởng về thiết kế nội thất dựa trên phong cách hiện đại. Thanh Nhiên hơi căng thẳng, vì chưa quen với việc thuyết trình trước nhiều người. Khi cô định ngồi xuống, bỗng nghe giọng Hạ Thừa Dương nói nhỏ từ phía sau:
“Cô muốn giúp không? Tôi có một số ý tưởng có thể tham khảo.”
Thanh Nhiên giật mình, ánh mắt nhìn anh, vừa bất ngờ vừa cảm giác nhẹ nhõm. Cô gật đầu, giọng nhỏ: “D… dạ… em… em muốn… xin ý kiến anh…”
Anh nghiêng người, ánh mắt tập trung, nói nhỏ nhưng rõ ràng: “Cô có thể kết hợp ánh sáng tự nhiên với màu sắc trung tính, sẽ tạo cảm giác không gian rộng rãi hơn. Nội thất tối giản sẽ giúp căn phòng gọn gàng, mà vẫn hiện đại.”
Thanh Nhiên chăm chú lắng nghe, ghi chú nhanh, cảm giác vừa bối rối vừa hứng thú. Cô nhận ra rằng, Hạ Thừa Dương không chỉ lạnh lùng, mà còn rất thông minh, cẩn thận và biết cách chia sẻ kiến thức. Anh không nói nhiều, nhưng những lời anh chỉ dẫn lại rất hữu ích.
Khi nhóm của cô bước lên trình bày, Thanh Nhiên tự tin hơn hẳn, nhờ những gợi ý của Hạ Thừa Dương. Cô thấy anh đứng ở cuối lớp, ánh mắt nhìn nhóm cô, nhưng không gây áp lực, chỉ là sự quan sát nhẹ nhàng. Khi bài thuyết trình kết thúc, giáo viên gật đầu khen ngợi: “Ý tưởng rất sáng tạo, và cách trình bày rõ ràng. Làm tốt lắm!”
Thanh Nhiên thở phào, quay ra, ánh mắt thoáng nhìn Hạ Thừa Dương. Anh nhún vai nhẹ, giọng đều đều: “Cô làm tốt.”
Cô đỏ mặt, vừa bất ngờ vừa vui: “D… dạ… cảm ơn anh…”
Buổi học kết thúc, lớp học dần trống, mọi người hối hả ra về. Thanh Nhiên bước ra ngoài, trời trong xanh, nắng chiếu lên mặt, tạo cảm giác dịu dàng nhưng cũng rực rỡ. Anh đi cùng hướng, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ.
Khi đi ngang qua sân trường, Thanh Nhiên vô tình nhìn thấy một nhóm sinh viên khóa trên cười đùa, một số vật dụng của cô rơi ra khỏi balo. Hạ Thừa Dương nhanh nhẹn tiến lại, giúp cô nhặt hết, không một lời càu nhàu hay khó chịu. Anh đưa balo cho cô, giọng đều đều: “Cẩn thận lần sau.”
Cô nhận balo, đỏ mặt: “D… dạ… em cảm ơn anh…”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô nhận ra điều gì đó mới mẻ – Hạ Thừa Dương không phải người chỉ lạnh lùng, xa cách, mà còn có cách quan tâm lặng lẽ, đầy tinh tế. Mỗi hành động của anh, dù nhỏ, đều khiến cô rung động, nhưng không phải theo cách ồn ào, mà là nhẹ nhàng, sâu sắc.
Trên đường về ký túc xá, hai người đi song song, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Thanh Nhiên tò mò, giọng nhỏ: “Anh… sao lúc nào cũng quan sát và giúp đỡ em… nhưng lại không nói nhiều?”
Hạ Thừa Dương im lặng một chút, rồi nói: “Không phải ai cũng cần lời giải thích. Khi cô gặp khó khăn, tôi giúp. Khi cô ổn, tôi không cần can thiệp.”
Thanh Nhiên đỏ mặt, cảm giác vừa bối rối vừa thấy tin tưởng. Cô bắt đầu nhận ra rằng, con người thật của Hạ Thừa Dương không chỉ là vẻ lạnh lùng bề ngoài, mà còn là sự tỉ mỉ, cẩn thận, và biết quan tâm đến người khác theo cách riêng.
Về đến phòng, cô kể lại với Tần Minh: “Hôm nay… anh ấy… đã giúp em trong lớp, và… em nhận ra… anh ấy không hề như mình tưởng…”
Tần Minh cười, ánh mắt tinh nghịch: “Thấy chưa? Mình nói mà. Cậu sẽ còn hiểu anh ấy nhiều hơn, và sẽ thấy rằng, người này… phức tạp nhưng thú vị lắm.”
Thanh Nhiên mỉm cười, mắt nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chiếu lên mặt, tim rộn ràng. Cô nhận ra rằng, những ngày tháng sống cùng thành phố, gặp gỡ những con người mới, sẽ dần dần giúp cô hiểu, không phải ai cũng như vẻ bề ngoài của họ. Và Hạ Thừa Dương – người từng khiến cô bối rối, từng để lại dấu ấn trong những khoảnh khắc bất ngờ – đang dần trở thành người cô muốn hiểu và tìm hiểu nhiều hơn.
Tối hôm đó, khi ngồi bên cửa sổ, cô cầm sổ tay, viết lại những cảm xúc vừa trải qua. Cô nhận ra, mỗi hành động, mỗi lời nói nhỏ của anh đều chứa đựng một thông điệp tinh tế: quan tâm nhưng không làm phiền, giúp đỡ nhưng không áp đặt, gần gũi nhưng vẫn giữ khoảng cách.
Cô tự nhủ: “Có lẽ… để hiểu một người, cần thời gian, cần quan sát, và cần cảm nhận… Hạ Thừa Dương… đang dạy em cách nhận ra con người thật của một người qua những chi tiết nhỏ.”
Ngày hôm đó khép lại, nhưng trong lòng Thanh Nhiên, hình ảnh anh không còn xa cách, lạnh lùng như trước, mà bắt đầu trở nên gần gũi, dễ mến hơn. Cô biết rằng, những ngày tiếp theo, họ sẽ còn nhiều cơ hội để hiểu nhau hơn, từng chút một, qua những hành động, những khoảnh khắc, và cả những cảm xúc tinh tế mà chỉ những người nhạy cảm mới nhận ra.
Và trong ánh đèn vàng ấm áp của ký túc xá, Thanh Nhiên mỉm cười, tim rộn ràng, mong chờ những ngày tiếp theo – những ngày cô sẽ tiếp tục khám phá con người thật của Hạ Thừa Dương, và dần dần để trái tim mình rung động theo nhịp điệu của sự quan tâm, tình cảm và những bất ngờ tinh tế.