Sáng Chủ Nhật, trời trong veo một cách lạ lùng. Không khí sau cơn mưa đêm qua khiến mọi thứ như được gột rửa. Nhưng lòng Vy thì vẫn nặng nề như cũ.
Cô thức dậy sớm, dọn dẹp nhà cửa, gấp lại những bộ quần áo vừa giặt khô, rồi mở điện thoại định gọi cho con gái. Nhưng chưa kịp bấm số, màn hình đã sáng lên — số của con gọi đến.
“Alô, mẹ nghe nè.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng con gái cô, An Nhi — sinh viên năm cuối ngành thiết kế thời trang, đang học tại Hà Nội. Giọng con đầy sức sống nhưng lại pha chút lưỡng lự:
“Mẹ ơi, mẹ có thời gian nói chuyện với con không? Con… muốn hỏi mẹ vài điều.”
Vy ngồi xuống salon, cố nén nhịp tim đang đập mạnh. “Ừ, có gì con cứ nói đi.”
Có một khoảng im lặng ngắn, rồi giọng An Nhi nhỏ lại:
“Con biết con không nên hỏi… Nhưng dạo gần đây, con thấy ba lạ lắm. Ít nói, ít gọi cho con, cũng không nhắc gì về mẹ nữa. Mẹ… mẹ có buồn không?”
Vy khựng lại.
Câu hỏi đó tưởng như đơn giản, nhưng lại đào sâu vào một vết thương chưa lành. Cô không nghĩ con gái mình, ở tận Hà Nội, vẫn đủ tinh tế để cảm nhận được điều đang xảy ra ở đây.
“Có những điều mẹ cũng không biết bắt đầu từ đâu, con ạ,” Vy đáp, giọng khàn đi. “Mẹ không buồn vì bị lãng quên, mẹ chỉ buồn vì cố nhớ một người mà chính họ đã chọn quên.”
“Vậy… mẹ có định rời xa ba không?”
Câu hỏi như một nhát dao.
Vy chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn một cách rõ ràng. Cô từng nghĩ chỉ cần kiên nhẫn, chỉ cần nhường nhịn, thì sẽ giữ được gia đình. Nhưng giờ đây, ngay cả con gái cũng nhận ra hôn nhân của bố mẹ đang rạn nứt… Cô thấy mình không thể tiếp tục lừa dối.
“Mẹ không biết nữa,” cô nói, cố gắng giữ bình tĩnh. “Nhưng mẹ nghĩ, đôi khi buông tay không phải vì hết yêu, mà vì đã quá mỏi mệt rồi.”
Bên kia đầu dây, An Nhi nghẹn ngào.
“Nếu mẹ chọn rời đi, con vẫn luôn ủng hộ mẹ. Vì con biết, mẹ đã cố gắng rất nhiều rồi.”
Vy ngồi lặng, nước mắt trào ra. Đã bao năm cô sống vì chồng, vì con, vì cái danh “một gia đình hoàn chỉnh”. Nhưng có lẽ, hạnh phúc thật sự không nằm ở sự đầy đủ bên ngoài, mà là sự bình yên bên trong.
Sau cuộc gọi, cô vào phòng làm việc nhỏ của mình. Căn phòng với bàn may, cây kéo, và những cuộn vải vẫn còn thơm mùi mới — nơi cô từng mơ về một thương hiệu thời trang riêng, nhưng giấc mơ đó bị gác lại vì gia đình.
Vy ngồi vào bàn, mở máy may, cầm lên mảnh vải hoa mà cô giữ lại từ bộ váy đầu tiên tự thiết kế. Đôi tay thoăn thoắt, đôi mắt long lanh nhưng ánh nhìn vững vàng.
Có thể hôn nhân đang tan vỡ. Có thể người chồng từng yêu thương cô nay đã quay lưng. Nhưng Vy hiểu: cô không thể tan vỡ cùng cuộc hôn nhân ấy. Cô cần sống cho chính mình — và bắt đầu lại từ mảnh vải, từ kim chỉ, từ chính đôi tay và trái tim mình.
[Hết chương 3]