Sáng hôm sau, Hạ Vy bước vào lớp với tâm trạng nhẹ nhõm hơn so với ngày đầu tiên. Cô không còn quá bỡ ngỡ, bởi ít nhiều đã quen mặt với bạn bè và biết được vài thói quen của lớp. Minh Châu vẫn luôn nở nụ cười chào đón cô, còn những học sinh khác cũng không còn nhìn cô với ánh mắt tò mò nữa, mà dần tiếp nhận cô như một thành viên mới của lớp.
Hạ Vy chọn chỗ ngồi quen thuộc bên cửa sổ. Từ đây, cô có thể quan sát cả lớp, và dĩ nhiên, ánh mắt cô vẫn luôn lén nhìn nam sinh ngồi cuối lớp – người khiến trái tim cô lạ lùng đập nhanh mỗi khi gặp. Anh ấy dường như cũng nhận ra cô, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ, như một bức màn mỏng, khiến Hạ Vy vừa tò mò vừa háo hức.
Trong giờ học đầu tiên, thầy giáo yêu cầu cả lớp thực hiện một bài tập nhóm. Mỗi nhóm gồm ba đến bốn người, và Hạ Vy được xếp cùng Minh Châu và một cậu bạn khác tên là Tuấn. Khi nhóm bắt đầu thảo luận, Hạ Vy nhanh chóng nhận ra rằng các bạn trong nhóm đều rất thân thiện và cởi mở. Minh Châu không ngừng đặt câu hỏi, chia sẻ ý tưởng, còn Tuấn lại khá nghiêm túc, luôn cố gắng tìm giải pháp hợp lý cho từng bài tập.
“Cậu có thể giúp nhóm giải thích phần lý thuyết không?” – Minh Châu quay sang Hạ Vy hỏi.
Hạ Vy mỉm cười, cố gắng bình tĩnh:
“Ừ, mình sẽ thử giải thích. Nhưng các bạn cũng nên cùng nhau suy nghĩ nhé.”
Nhóm bắt đầu bàn luận sôi nổi. Hạ Vy cảm thấy thoải mái hơn khi ý kiến của mình được lắng nghe và tôn trọng. Dần dần, cô nhận ra rằng trong lớp này, mọi người không quá cạnh tranh hay khắc nghiệt như cô từng nghĩ.
Giữa giờ học, một tình huống nhỏ xảy ra: một số bạn nam trong lớp vô tình làm rơi vở xuống sàn, và Hạ Vy cúi xuống nhặt giúp. Đúng lúc đó, anh – nam sinh ngồi cuối lớp – cũng bước đến, hơi cúi người nhặt giúp một vài quyển sách. Ánh mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng lại khiến Hạ Vy cảm thấy tim mình hơi nhói.
“Kết hợp nhịp nhàng quá nhỉ,” cô thầm nghĩ, và không biết vì sao, khuôn mặt cô lại ửng hồng.
Sau giờ ra chơi, Hạ Vy và Minh Châu đi ra sân trường. Minh Châu kể cho Hạ Vy nghe về những nhóm học tập trong lớp, những bạn giỏi và những bạn thích đùa nghịch. Hạ Vy lắng nghe, nở nụ cười và đôi lúc xen lời chia sẻ. Không khí vui vẻ, thoải mái khiến cô cảm thấy ngày hôm nay trôi qua nhanh hơn.
Trong lúc trò chuyện, Hạ Vy thấy anh đứng gần băng ghế dưới gốc cây, đọc sách như thường lệ. Lúc này, anh không nhìn cô mà chỉ chú tâm vào trang sách, nhưng Hạ Vy vẫn cảm nhận được một sự hiện diện đặc biệt. Cô bỗng thấy tò mò: “Không biết anh ấy học giỏi đến mức nào nhỉ? Và tại sao trông lúc nào cũng lạnh lùng thế?”
Buổi học buổi chiều, lớp có tiết ngoại khóa – môn Thể dục. Cả lớp ra sân, chia nhóm tập luyện các bài tập đồng đội. Hạ Vy được xếp vào nhóm với Minh Châu, Tuấn, và một vài bạn khác. Khi bắt đầu chạy đua tiếp sức, Hạ Vy vừa chạy vừa hít thở, tim đập nhanh, nhưng nụ cười không rời môi.
Đến lượt anh – nam sinh lạnh lùng – chạy trong nhóm của mình. Dù khoảng cách giữa các nhóm khá xa, Hạ Vy vẫn lén quan sát, thấy anh chạy rất nhanh, phong thái mạnh mẽ và tập trung. Khi kết thúc bài tập, anh đứng thẳng, lau mồ hôi bằng khăn tay, ánh mắt thoáng nhìn về phía Hạ Vy, khiến cô bối rối.
Sau giờ thể dục, cả lớp trở lại lớp, ồn ào và náo nhiệt. Một số bạn tranh thủ nhờ Hạ Vy giải thích bài tập hôm nay, khiến cô cảm thấy mình thực sự hòa nhập hơn. Cô bắt đầu nhận ra rằng không chỉ là một học sinh mới, cô còn có thể trở thành người bạn, người đồng hành trong nhóm học tập.
Trong tiết Văn, thầy giáo yêu cầu các nhóm thảo luận về một câu chuyện ngắn và phân vai trình bày. Hạ Vy cùng Minh Châu, Tuấn và một bạn khác thảo luận sôi nổi. Khi đến lượt trình bày, nhóm của Hạ Vy nhận được lời khen từ thầy giáo, khiến cô cảm thấy tự tin.
Cả lớp dần quen với sự xuất hiện của Hạ Vy, và cô cũng bắt đầu mở lòng hơn. Khi giờ học kết thúc, Minh Châu kéo Hạ Vy ra ngoài sân trường:
“Cậu thấy không? Ngày đầu tiên chỉ là khởi đầu thôi. Chắc chắn sẽ còn nhiều điều thú vị phía trước.”
Hạ Vy gật đầu, nở nụ cười thật tươi. Cô bắt đầu nhận ra rằng, tình bạn trong lớp không chỉ đơn giản là những người ngồi cùng bàn, mà còn là những người cùng nhau chia sẻ, giúp đỡ, và cùng trải qua những khoảnh khắc vui vẻ, căng thẳng, hay thậm chí là bối rối.
Chiều hôm đó, khi Hạ Vy chuẩn bị ra về, anh – nam sinh lạnh lùng – đi ngang qua cô, giọng nói vẫn trầm nhưng dễ nghe:
“Ngày hôm nay ổn chứ?”
Hạ Vy hơi giật mình, sau đó mỉm cười e thẹn:
“Dạ, ổn ạ. Cảm ơn cậu đã quan tâm.”
Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nhưng lại khiến Hạ Vy cảm thấy tim mình như được sưởi ấm. Cô tự nhủ: “Anh ấy không chỉ lạnh lùng, mà thực sự quan tâm đến người khác theo cách rất riêng.”
Trên đường về nhà, Hạ Vy lặng lẽ nghĩ lại từng chi tiết trong ngày: nụ cười của Minh Châu, sự giúp đỡ của anh, những khoảnh khắc vui vẻ trong lớp. Mỗi điều nhỏ đều tạo nên một cảm giác ấm áp và gần gũi mà cô chưa từng trải qua trước đây.
Khi bước vào phòng, Hạ Vy mở cửa sổ, ngồi xuống bàn học, và viết vào nhật ký:
“Ngày hôm nay thật đáng nhớ. Mình đã có những người bạn mới, có những giây phút cười đùa thật vui. Nhưng người khiến tim mình rung động vẫn là anh – nam sinh lạnh lùng. Anh ấy quan tâm đến mình theo cách rất tinh tế. Mình không biết sẽ ra sao, nhưng mình mong muốn được hiểu anh ấy nhiều hơn…”
Hạ Vy nhắm mắt, nhớ lại ánh mắt, giọng nói và dáng vẻ của anh. Cô cảm thấy một điều gì đó rất đặc biệt – vừa ngượng ngùng, vừa háo hức – một cảm giác mà cô chưa từng trải qua. Và trong lòng, Hạ Vy biết rằng, tình bạn bắt đầu nảy nở sẽ kéo theo những cảm xúc khó nói, những rung động đầu đời, và một hành trình đầy thú vị đang chờ đón cô.
Với Hạ Vy, ngày hôm nay không chỉ là một ngày học tập bình thường, mà là khởi đầu của những tình cảm học đường, của tình bạn chân thành, và của những rung động đầu tiên trong lòng tuổi trẻ…