Ngày thứ tư tại trường trung học Phương Nam, Hạ Vy thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Mỗi sáng thức dậy, cô đều không khỏi nghĩ đến anh – nam sinh lạnh lùng ngồi cuối lớp – và những khoảnh khắc họ đã gặp nhau trong vài ngày vừa qua.
Trên đường đi học, Hạ Vy mang theo cảm giác bồi hồi khó tả. Cô nhìn dòng người qua lại, nhưng trong mắt cô, mọi thứ dường như mờ đi, chỉ còn lại hình ảnh của anh – dáng người thẳng, ánh mắt tập trung và nụ cười hiếm hoi nhưng đủ khiến trái tim cô rung động.
Khi bước vào lớp, Minh Châu đã chờ sẵn ở bàn quen thuộc, nụ cười rạng rỡ trên môi:
“Chào buổi sáng! Hôm nay tớ mang theo bánh cho cậu, ăn cùng nhé.”
Hạ Vy mỉm cười e thẹn:
“Cảm ơn cậu, thật tốt bụng quá.”
Họ vừa cười nói vui vẻ thì anh – nam sinh cuối lớp – bước vào. Cô cảm nhận nhịp tim mình tăng nhanh. Anh cúi chào nhẹ, ánh mắt dừng lại chốc lát trên Hạ Vy trước khi trở về chỗ ngồi. Cô không biết vì sao chỉ một cái nhìn thoáng qua mà tim mình lại nhói lên.
Buổi học đầu tiên là môn Toán. Hạ Vy cố gắng tập trung, nhưng đôi khi lại lén nhìn anh. Anh vẫn ghi chép đều đặn, trầm tĩnh, đôi mắt nghiêm túc, và đôi khi nhướn mày khi gặp một câu khó. Cách anh làm việc khiến Hạ Vy vừa ngưỡng mộ vừa cảm thấy một sự an tâm kỳ lạ.
Giữa giờ, một tình huống nhỏ xảy ra. Hạ Vy bất cẩn làm rơi tẩy, và tẩy lăn xuống chân anh. Cô hốt hoảng cúi xuống nhặt, đồng thời xin lỗi:
“Xin lỗi… thật bất cẩn quá!”
Anh không tỏ vẻ khó chịu mà thản nhiên đáp:
“Không sao. Cẩn thận lần sau nhé.”
Dẫu chỉ là một câu nói ngắn gọn, nhưng Hạ Vy cảm thấy trái tim mình như được chạm nhẹ, rung lên những nhịp lạ lùng. Cô ngẩng lên, thấy anh chỉ cười nhẹ, rồi lại tiếp tục ghi chép bài. Khoảnh khắc ấy, với Hạ Vy, vừa gần gũi vừa xa cách – như một cơn gió thoảng qua nhưng đủ để thổi bùng cảm xúc.
Tiết học Văn, thầy giáo yêu cầu cả lớp thảo luận về cảm xúc nhân vật trong truyện ngắn. Hạ Vy cùng nhóm Minh Châu, Tuấn và một vài bạn khác bàn luận sôi nổi. Khi cô nêu ý kiến về sự nhút nhát của nhân vật nữ, ánh mắt cô lại vô tình chạm vào anh – người vẫn im lặng quan sát từ cuối lớp.
Anh gật nhẹ như đồng ý với quan điểm của Hạ Vy, và rồi bất ngờ giơ tay phát biểu:
“Ý kiến của Vy rất chính xác. Nhân vật này hành động như vậy là vì sợ hãi, nhưng đồng thời cũng có lòng dũng cảm tiềm ẩn.”
Hạ Vy ngạc nhiên, tim đập nhanh. Cô chưa từng nghĩ rằng anh sẽ để ý đến ý kiến của mình, chứ chưa nói đến việc khen ngợi. Một cảm giác ấm áp tràn ngập lòng, khiến cô không kìm nổi nụ cười e thẹn.
Giờ ra chơi, Hạ Vy cùng Minh Châu đi ra sân. Trong lúc trò chuyện, cô bỗng nghe thấy tiếng gọi từ phía nam sinh:
“Vy!”
Cô quay lại, thấy anh bước đến, tay cầm một cuốn sách nhỏ.
“Đây, cậu quên cuốn sách này hôm trước, nên tớ mang lại.” – anh nói, giọng trầm nhưng rõ ràng.
Hạ Vy nhận lấy, tim đập nhanh, không biết phải nói gì ngoài một lời cảm ơn:
“Cảm ơn cậu…”
Khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh như lặng đi. Cô nhìn anh, thấy đôi mắt đen sâu thẳm nhưng không lạnh lùng như trước, mà đầy sự quan tâm. Một cảm giác rung động lan tỏa trong tim cô, vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc.
Chiều hôm đó, lớp học có tiết Thể dục, và Hạ Vy được xếp cùng nhóm với Minh Châu, Tuấn, và một vài bạn khác. Khi thực hiện bài tập đồng đội, Hạ Vy vô tình vấp chân. Anh – như thể xuất hiện từ hư không – chạy đến đỡ cô, giọng nhẹ:
“Cẩn thận, đừng để ngã lần nữa.”
Hạ Vy đỏ mặt, cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô không biết vì sao chỉ một hành động nhỏ mà khiến cô rung động đến vậy.
Sau giờ thể dục, khi cả lớp trở lại lớp, Hạ Vy cảm thấy một niềm vui nhỏ nhoi len lỏi trong lòng. Không chỉ vì cô đã bắt đầu quen bạn bè, mà còn vì những khoảnh khắc vô tình với anh – nam sinh lạnh lùng nhưng dịu dàng – khiến cô nhận ra một điều: trái tim mình bắt đầu rung động.
Khi tiếng trống báo giờ ra về vang lên, Hạ Vy thu dọn sách vở. Anh đi ngang qua, ánh mắt chạm nhau trong vài giây, và rồi anh nhẹ nhàng nói:
“Ngày hôm nay ổn chứ?”
Hạ Vy ngượng ngùng mỉm cười:
“Dạ, ổn ạ. Cảm ơn cậu đã quan tâm.”
Trên đường về, Hạ Vy không ngừng nghĩ về những khoảnh khắc trong ngày: ánh mắt, nụ cười, sự quan tâm nhỏ bé nhưng ấm áp. Cô nhận ra rằng trái tim mình không còn bình yên như trước, mà bắt đầu rối bời bởi những rung động lạ thường.
Về đến nhà, Hạ Vy ngồi bên bàn học, mở sổ nhật ký và viết:
“Hôm nay, trái tim mình rung động thật sự. Không phải vì một điều lớn lao, mà chỉ là những hành động nhỏ – một ánh mắt, một nụ cười, một câu nói quan tâm – đủ khiến mình không thể quên. Anh ấy khiến mình muốn hiểu hơn, muốn gần gũi hơn. Không biết mình có đang mơ không, nhưng cảm giác này thật khó tả, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc…”
Hạ Vy nhìn ra cửa sổ, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời. Trong lòng cô, một niềm hi vọng nho nhỏ nảy nở: năm học này sẽ không chỉ có học tập và bạn bè, mà còn có những cảm xúc đầu đời, những rung động trong sáng và ngọt ngào của tuổi trẻ.
Và từ khoảnh khắc ấy, trái tim Hạ Vy biết rằng, mọi thứ đã bắt đầu thay đổi. Mỗi ngày đến trường sẽ là một hành trình mới, mỗi ánh mắt của anh sẽ là một bước gần hơn tới những cảm xúc chưa từng trải, và mỗi khoảnh khắc nhỏ bé sẽ dần dần viết nên câu chuyện tình yêu học đường đầy màu sắc…